Chương trước
Chương sau
Thời gian nhoáng một cái, đã nửa tháng sau.
Ba người Thẩm Lạc chuẩn bị xong, liền khởi hành tiến về Tây Vực.
Ba người cưỡi một chiếc phi thuyền màu trắng đi về hướng tây, một đường xuyên qua mây, bay một ngày một đêm, rốt cuộc đi tới biên cảnh Đại Đường.
Thẩm Lạc khoanh chân ngồi trên phi thuyền, thầm vận công pháp vô danh, toàn thân lộ ra một tầng hồng quang nhàn nhạt.
Hắn đã ăn vào đan dược diên thọ Kỳ Lân huyết, Kỳ Lân không hổ là tường thụy thú, lấy tinh huyết luyện chế thành đan dược hiệu quả diên thọ càng tốt hơn so với Long huyết lấy được trước đó, tăng lên ước chừng khoảng năm mươi năm thọ nguyên.
Mà Kỳ Lân là Thánh Thú hệ hoả, giống năm đó hắn tăng lên năng lực khống thuỷ khi phục dụng long huyết, hiện tại thiên phú điều khiển hỏa nguyên lực của hắn cũng gia tăng không ít.
Không bao lâu sau, hắn mở to mắt, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí.
Mặc dù không thể khôi phục tất cả tổn thất thọ nguyên, nhưng hắn đã có chút thỏa mãn, dù sao loại thuốc này bất luận trong phàm tục, hay là tại tu tiên giới, đều là đồ vật đoạt thiên tạo hóa, bản thân có được đã là một loại cơ duyên, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
"Thẩm Lạc ơi Thẩm Lạc, khó trách không gặp ngươi đoạn thời gian này tu vi ngươi đột nhiên tăng mạnh, tu luyện thật sự quá khắc khổ đi! Nếu ta không có tài nguyên sư môn tương trợ, chỉ sợ đã sớm bị ngươi bỏ xa rồi, sẽ không đuổi kịp ngươi đó." Bạch Tiêu Thiên nhìn thấy Thẩm Lạc tỉnh lại, trêu chọc.
"Bạch huynh ngươi cũng đừng ở nơi này nói móc ta, tư chất ta không tốt, đành phải chăm chỉ chút, bởi vì có câu cần cù bù kém cỏi nha. Lại nói, hiện tại chúng ta tới chỗ nào rồi?" Thẩm Lạc cười cười, nói tránh đi.
"Mới vừa rời khỏi quốc cảnh Đại Đường." Bạch Tiêu Thiên nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, đi đến rìa phi thuyền nhìn xuống phía dưới.
Lúc này phi thuyền bay không quá cao, tình huống phía dưới nhìn không sót gì, là một mảnh núi cao ngất liên miên bất tuyệt.
Chỉ là thế núi nơi này hiểm ác, lòng đất cũng không có linh mạch, linh khí mỏng manh, không chỉ không hề có dấu chân người, chim thú cũng không nhiều, dùng rừng thiêng nước độc để hình dung cũng phi thường thỏa đáng.
"Kim Thiền đại sư, căn cứ ghi chép, năm đó ngài tiến về Tây Thiên thỉnh kinh, bắt đầu từ chỗ Lưỡng Giới sơn phía dưới rời quốc thổ Đại Đường, trong truyền thuyết đại đồ đệ của ngài là Tôn Ngộ Không đã từng bị đè ở đây, về sau được ngài cứu ra, mới một đường bảo hộ ngài tiến đến Tây Thiên thỉnh kinh." Bạch Tiêu Thiên chỉ vào một tòa sơn phong lớn nhất phía dưới, nói với Thiền nhi.
Cùng là phật môn nhất mạch, Bạch Tiêu Thiên có chút tôn kính Thiền nhi, xưng hô đối phương là "Kim Thiền Tử".
"Nguyên lai nơi này chính là Lưỡng Giới sơn!" Thẩm Lạc nghe vậy khẽ giật mình, thuận theo Bạch Tiêu Thiên nhìn lại, hai mắt đánh giá ngọn núi kia.
Hắn thấy ghi chép núi này trên văn hiến, năm đó Đại Đường Vương chinh tây định quốc, vì ghi rõ biên giới, đặt danh ngọn núi này là Lưỡng Giới sơn.
"Bạch thí chủ nói như vậy, tiểu tăng dường như có chút ấn tượng, chúng ta có thể xuống dưới xem một chút không?" Thiền nhi nhìn dãy núi phía dưới, ánh mắt có chút mờ mịt, lại liếc mắt nhìn Bạch Tiêu Thiên, chần chờ một chút rồi nói.
"Đương nhiên không gì không thể." Bạch Tiêu Thiên mỉm cười, một tay huy động, điều khiển phi thuyền rơi xuống.
Trước khi đi y được trưởng bối sư môn phân phó, phải kiệt lực tương trợ Thiền nhi, giúp đỡ sớm ngày khôi phục ký ức, đối với tình hình trước mắt tự nhiên vui mừng làm theo.
Thẩm Lạc cũng cảm thấy hứng thú với sơn thuỷ ngoài Đại Đường, cũng vui vẻ đi xuống.
Ba người ở trong Lưỡng Giới sơn nấn ná một ngày, Bạch Tiêu Thiên căn cứ ghi chép Kim Thiền Tử tây du thỉnh kinh năm đó, mang theo Thiền nhi lượn một vòng bốn phía, để cho nó thấy vật khôi phục ký ức, đáng tiếc cuối cùng cũng không thành công, mới tiếp tục khởi hành đi tiếp.
Sau đó, Bạch Tiêu Thiên điều khiển phi thuyền một đường tiến theo lộ trình thỉnh kinh năm đó, Thiền nhi nhìn thấy những nơi này, phần lớn thần sắc mờ mịt, vẫn nhớ lại không nổi ký ức năm đó.
Bởi vì muốn dẫn Thiền nhi du lịch qua những cựu địa này, hành trình tự nhiên cũng bị ảnh hưởng lớn, trọn vẹn qua hơn một tháng mới đến Ô Kê quốc.
"Nơi này chính là Ô Kê quốc? A, trọc khí nồng đậm như vậy!" Ba người đứng ở trên phi thuyền, nhìn thổ địa phía dưới, Bạch Tiêu Thiên thì thào nói.
Ô Kê quốc đập vào mắt cơ hồ đều là cát vàng như sa mạc, phi thường hoang vu, trong không khí linh lực thưa thớt, ẩn ẩn có thể thấy được từng tia từng sợi sương mù màu đen kẹp ở trong đó, bầu trời vốn trong xanh, giờ nhìn có chút u ám.
Thẩm Lạc cau mày lại, tình huống Ô Kê quốc ngược lại có chút tương tự trong mộng cảnh.
"Kim Thiền đại sư, chúng ta sẽ đi nơi nào Ô Kê quốc?" Bạch Tiêu Thiên chuyển hướng Thiền nhi hỏi.
"Tiểu tăng cũng không biết, vốn cho rằng đến Ô Kê quốc là có thể nhớ tới thứ gì, đáng tiếc vẫn không có đầu mối." Thiền nhi có chút khổ não lắc đầu nói.
"Nếu thế, trước tiên chúng ta ở phụ cận nhìn xem, tìm hiểu một chút tình huống Ô Kê quốc đi." Thẩm Lạc đề nghị.
Ô Kê quốc như vậy, khiến hắn có chút lo lắng không hiểu.
"Cũng tốt." Thiền nhi gật đầu.
Thế là, ba người ở biên cảnh Ô Kê quốc tìm kiếm một phen, rất nhanh phát hiện một toà thành trì quy mô khá lớn.
Xem tên khắc trên cửa thành bắc, thành này tên là "Bạch Quận thành", ngoài thành có một con sông lớn và có vài con đường rộng lớn, nhìn vị trí địa lý thuộc yếu địa thông thương, quy mô thành trì cũng khá lớn.
"Thoạt nhìn là một toà thành trì không nhỏ, ở đây tìm hiểu tin tức, hẳn là sẽ có thu hoạch." Ba người đáp xuống một chỗ bí mật ngoài thành, Thẩm Lạc nói.
Thiền nhi và Bạch Tiêu Vân không phản đối, rất mau tới cửa thành.
Kiến trúc Bạch Quận thành khác rất lớn thành trì Trung Thổ, phi thường thô sơ, cửa thành và trên tường thành có thể nhìn thấy rất nhiều bích hoạ thô ráp, nội dung cũng hoàn toàn khác biệt Trung Thổ, đều là các loại cảnh tượng người cùng ác thú tranh đấu.
Cửa thành Bạch Quận thành có binh sĩ trấn giữ, binh sĩ trấn giữ nơi này cũng rất đặc biệt, đầu đội mũ mềm, mặc nửa người áo giáp, cầm vũ khí là trường mâu cùng loan đao.
Những binh lính này thu tiền người vào thành, mỗi người một ngân tệ.
Thiền nhi là người trong phật môn, vào thành không cần giao thành phí. Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên là người thường, hai người tự nhiên sẽ không tiếc rẻ chút tiền tài này, lấy một khối bạc vụn đưa cho binh sĩ thủ vệ.
Tiền tệ Tây Vực là kim tệ ngân tệ, bất quá thương mậu Đại Đường phồn vinh, Đường tiền ở chỗ này cũng có thể sử dụng, kỳ thật chỉ riêng trọng lượng, khối bạc vụn này tối thiểu giá trị ba khối ngân tệ.
"Một người hai khối kim tệ, các ngươi có mấy người?" Người lính kia không nhận bạc, hai mắt đánh giá Bạch Tiêu Thiên mặc lộng lẫy, khóe miệng hơi vểnh lên nói.
"Cái gì! Không phải mỗi người một ngân tệ sao?" Bạch Tiêu Thiên hơi nhướng mày.
Y mặc dù không thèm để ý ngần ấy tiền bạc, nhưng cũng không muốn để mặc cho mấy phàm nhân này tùy ý doạ dẫm.
"Vào thành thu bao nhiêu tiền là do chúng ta định đoạt, nhìn hai người các ngươi ăn mặc kỳ dị, chỉ sợ là gian tế nước khác, không muốn bị nhốt vào đại lao thì nhanh giao tiền!" Binh sĩ thấy Bạch Tiêu Thiên dám cãi lại, hai mắt trừng một cái, gào to nói.
Những binh lính khác nhìn người nọ doạ dẫm bắt chẹt, chẳng những không ngăn, ngược lại đều giơ lên vũ khí trong tay, chỉ về phía Bạch Tiêu Thiên cùng Thẩm Lạc, khóe miệng đều lộ ra ý cười dê béo đến để làm thịt, hiển nhiên không phải lần đầu làm loại chuyện này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.