"Tiểu tặc gian trá!" Trong hắc quang truyền ra tiếng gầm giận dữ, yêu thủ đang phun ra đám mây độc liền co rụt lại, tránh ra sau. Đồng thời yêu thủ phun ra yêu diễm màu đen kia lập tức chuyển hướng qua Thẩm Lạc, một đạo hắc diễm thô to phun tới. Yêu thủ to lớn, ứng biến vậy mà cực nhanh, cuồn cuộn hắc diễm trong chớp mắt đã đến trước người hắn. Hắc diễm cực nóng không gì sánh được, nhiệt độ hư không phụ cận phảng phất như rơi vào hỏa lô thiêu đốt khó nhịn. Thẩm Lạc thất kinh, hắn thi triển Ất Mộc Tiên Độn đánh lén, vậy mà vô pháp đắc thủ, lập tức lách mình tránh sang bên cạnh, đồng thời lần nữa rót pháp lực vào Thiên Sách trong ngực, dựa theo ký ức vận chuyển pháp lực lần trước, ý đồ thôi động năng lực Thiên Sách thu nhiếp. Thiên Sách nóng lên, toả ra mảng lớn kim quang, lần nữa "Soạt" một cái mở ra. Một đạo kim ảnh hiện lên, đánh tới khiến hắc diễm thô to hư không tiêu thất. Thẩm Lạc chỉ một cái đã thi triển ra năng lực Thiên Sách thu nhiếp, sau khi trong lòng mừng rỡ, Lục Trần Tiên trong tay tiếp tục bổ về phía yêu thủ phun ra đám mây độc kia. Thâm Hải Cự Yêu vốn cho rằng đã bức lui Thẩm Lạc, yêu thủ phun mây độc không tiếp tục lui lại, không ngờ đối phương tuỳ tiện đã hóa giải thế công của nó, Lục Trần Tiên lại lần nữa nhanh như thiểm điện bổ tới, muốn trốn tránh cũng đã không kịp. Chỉ nghe "Phốc phốc" một tiếng, cái cổ yêu thủ dứt khoát bị bổ một phát đứt ra, máu tươi như thác nước vẫy xuống. Bây giờ tu vi Thẩm Lạc đạt tới Chân Tiên cảnh, đã thi triển ra uy lực Lục Trần Tiên, hắc mang trên roi lăng lệ hơn cả phi kiếm pháp bảo, không gì không phá. "A! Tặc tử ngươi dám!" Trong hắc quang truyền ra tiếng rống kinh sợ, hai yêu thủ kia liền bỏ qua bọn Ngao Trọng, cắn tới Thẩm Lạc. Một cỗ hàn khí màu trắng, một đạo yêu diễm màu đen giao nhau đánh về phía Thẩm Lạc. "Thiên Sách thu nhiếp!" Thẩm Lạc đã mơ hồ thăm dò được phương pháp thôi động Thiên Sách thu nhiếp, không sợ chút nào, lại thi pháp thôi động. Trên người hắn hiện lên kim ảnh, hàn khí màu trắng cùng yêu diễm màu đen vừa tới gần hắn, liền giống vừa rồi biến mất không còn tăm tích, bị thu vào trong không gian màu vàng của Thiên Sách. "Cái gì!" Trong hắc quang truyền ra tiếng kêu khiếp sợ. Bên ngoài thân Thẩm Lạc loé lên bóng xanh, thân thể lại biến mất không thấy, sau một khắc trống rỗng xuất hiện bên cạnh yêu thủ phun ra yêu diễm, Lục Trần Tiên trong tay bổ một phát xuống, trảm ngay cổ nó. "Phốc phốc" một tiếng, lại có một yêu thủ bị chém rụng. Bọn Ngao Trọng giao thủ cùng ba yêu thủ này, biết rõ chúng lợi hại thế nào, nhưng đến tay Thẩm Lạc, yêu thủ cường đại lại yếu ớt như dê đợi làm thịt, mấy người vừa thán phục vừa kinh hãi. Ba yêu thủ bây giờ chỉ còn đầu phun ra hàn khí kia, trong mắt của nó lộ ra vẻ khiếp sợ, nhanh chóng lui lại. "Thẩm huynh, diệt cỏ tận gốc! Yêu vật kia đang dùng Long Vương lệnh mở ra cấm chế Phong Ma Bia, tuyệt không thể để nó đắc thủ!" Ngao Hoằng đã triệu hồi long thương của mình, bay nhào tới, trong miệng hét lớn. Thẩm Lạc cũng không định buông tha Thâm Hải Cự Yêu, lại lần nữa thi triển Ất Mộc Tiên Độn, trống rỗng xuất hiện bên cạnh yêu thủ cuối cùng, Lục Trần Tiên vung một kích xuống. Nhưng giờ phút này, trong chùm sáng màu đen phía dưới chớp động bóng đen, hai yêu thủ cự đại bắn nhanh tới như điện. Yêu này tựa hồ cũng biết bất luận thứ công kích lợi hại nào cũng sẽ bị lấy đi, cho nên hai yêu thủ này không phun ra yêu pháp, mà trực tiếp dùng đầu vọt tới Thẩm Lạc. Hai cỗ cự lực ngập trời đánh tới chớp nhoáng, hư không phụ cận vang lên tiếng chói tai, từng vòng từng vòng ba động vô hình bộc phát ra. Trong lòng Thẩm Lạc run lên, không lo công kích yêu thủ phun ra hàn khí kia nữa, mà toàn thân điên cuồng phát ra kim quang, hư ảnh lục long lục tượng hiển hiện bên cạnh, đánh tới hai yêu thủ. Liên tiếp tiếng vang "Ầm ầm", hư ảnh lục long lục tượng vỡ vụn, nhưng hai yêu thủ cũng bị đẩy lui mấy phần. Thế là Lục Trần Tiên trong tay Thẩm Lạc thừa cơ vung ra, bóng roi trùng điệp lập tức hiện lên ở trên đỉnh đầu hai yêu thủ, màu đen kịt đập xuống. Uy lực Lục Trần Tiên vốn cực lớn, lại dùng Hoàng Đình Kinh thôi động, nên lập tức tăng vọt mấy lần. Trùng điệp bóng roi chưa rơi xuống, một cỗ cự áp đã ép đến. Hai yêu thủ chợt cảm thấy quanh thân xiết chặt, thân thể trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng vô hình trống rỗng giam cầm chắc chắn, vô pháp động đậy mảy may. Không ai chú ý tới, lúc Thẩm Lạc vận chuyển Hoàng Đình Kinh, Trấn Hải Tấn Thiết Côn lơ lửng cạnh bình đài đột nhiên nổi lên một tầng kim quang, giống như rung động lấp lóe mấy lần. Ngao Hoằng và Thẩm Lạc từng liên thủ đối địch, lập tức thừa cơ tiến lên. "Long Quyển Vũ Kích!" Hư không bốn phía vang lên tiếng long ngâm vang dội, hư ảnh một đầu Thần Long màu lam giữa không trung nổi lên, há miệng phun một cái xuống dưới. Vô số mưa bụi màu lam từ trong miệng rồng bắn ra, phát ra tiếng duệ khiếu doạ người, phá không chụp thẳng đến hai yêu thủ. Mà bọn Ngao Trọng phản ứng muộn một chút, nhưng cũng đang toàn lực xuất thủ, các loại công kích đổ ập tới. Thâm Hải Cự Yêu gầm thét một tiếng, hắc quang vờn quanh điên cuồng phát ra, bao phủ vài đầu yêu thủ vào trong đó. Trùng điệp bóng roi, ngàn vạn mưa bụi, còn có đám người Ngao Trọng công kích đánh vào trên chùm sáng màu đen, lại xuyên thủng qua, không chút hiệu quả. "Thu!" Thẩm Lạc lại không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thân thể tới gần chùm sáng màu đen, lần nữa thôi động thần thông Thiên Sách thu nhiếp, cuốn về phía chùm sáng màu đen. Chỉ nghe một tiếng xé vải vang lên, chùm sáng màu đen bao phủ Thâm Hải Cự Yêu biến mất không thấy gì nữa, bị sinh sinh xé rách xuống, thu nhập vào trong Thiên Sách. Thân ảnh Thâm Hải Cự Yêu hiển hiện ra, đã biến thành hình dáng Cửu Thủ Yêu Thể. Chỉ là ba cái yêu thủ của nó lúc tránh thoát cấm chế lao ngục đã đứt, vừa rồi lại bị Thẩm Lạc liên trảm hai đầu, bây giờ chỉ còn bốn đầu, trong tám con mắt lộ ra thần sắc khó tin. Trừ ba yêu thủ vừa mới lộ ra, còn có một đầu bị thương không nhẹ, chính là cái đầu lúc trước bị Thẩm Lạc kích thương ở trên đường đến long cung. Trong miệng yêu thủ này ngậm lấy một lệnh bài màu vàng, chính là Long Vương lệnh, cuồn cuộn yêu lực rót vào trong đó. Long Vương lệnh vang lên vù vù, từng đạo kim quang hình rồng từ đó bắn ra, không ngừng dung nhập vào trong Phong Ma Bia. Phong Ma Bia toả ra kim quang, rung động không thôi, ẩn ẩn có xu thế sụp đổ. "Phong Ma Bia! Ác tặc nhận lấy cái chết!" Ngao Hoằng nhìn thấy Phong Ma Bia như vậy, mặt lộ vẻ hoảng sợ, trong miệng tụng niệm chú ngữ, quanh người đại thịnh lam quang, long thương trong tay càng toả ra từng tia từng tia lôi quang màu lam, hư không đâm về phía Thâm Hải Cự Yêu. Hư không trên đỉnh đầu Thâm Hải Cự Yêu rung động kịch liệt, sau đó xoẹt một tiếng hiện ra một kẽ nứt màu đen dài chừng mười trượng, tựa hồ không gian bị xé nứt. Ầm ầm! Vô số đạo lôi điện thô to từ trong kẽ nứt màu đen bắn ra, hình thành một mảnh rừng rậm lôi điện, chụp xuống phía dưới, chiếu xạ toàn bộ bình đài thành thế giới lôi đình sáng như tuyết, khí thế cực kỳ làm người kinh hãi. Vạn lôi rơi xuống, tru sát tà ma! "Đây là thần thông gì? Vậy mà có thể triệu hoán lôi đình lực tấn công địch!" Thẩm Lạc thấy cảnh này, trong mắt cũng hiện lên một tia chấn kinh. Trong lòng của hắn kinh ngạc, động tác trên tay cũng không dừng lại, lần nữa thôi động Lục Trần Tiên. Vô số bóng roi đen kịt nổi lên, hóa thành kinh đào hải lãng đánh tới Thâm Hải Cự Yêu. "Lôi Lãng Xuyên Vân! Hắn lại luyện thành công thần thông này?" Sắc mặt Ngao Trọng hiện lên vẻ suy bại, thì thào nói ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]