"Sức quan sát của người quả nhiên không tầm thường, lúc trước tránh thoát Tỏa Mệnh Phi Nhận của ta, chắc cũng đã sớm phát giác?" Ánh mắt Ngao Thanh vượt qua Ngao Hoằng, rơi vào trên thân Thẩm Lạc, mở miệng hỏi.
Thẩm Lạc cũng không giải đáp nghi vấn của gã, chỉ lạnh lùng nhìn xem, không nói lời nào.
Lúc này Ngao Hoằng mới phát hiện, Thẩm Lạc bên cạnh biến hóa, chỉ sợ cảnh giới không chỉ đơn giản như vậy.
"Chuyện kế tiếp, giao cho ta đi." Thẩm Lạc cười cười, vỗ vào vai Ngao Hoằng.
Nói xong, dưới chân hắn thoáng hiện ánh trăng, thân ảnh trống rỗng xuất hiện trước người Ngao Hoằng, lại lóe lên đã xuất hiện ở trước Ngao Thanh, giữa hai bên cách xa nhau bất quá mười trượng mà thôi.
Qua một hơi, ánh trăng dưới thân Thẩm Lạc lại một lần nữa tứ tán ra, thân hình ngay sau đó đã đi tới bên người Ngao Thanh, nâng lên một chưởng vỗ tới đầu gã.
Ngao Thanh tựa hồ cũng không dự liệu được tốc độ Thẩm Lạc nhanh như vậy, trong lúc vội vàng nâng lên một cánh tay, nắm quyền ngăn trước đầu.
Chỉ nghe một đạo chưởng phong gào thét tới, "Đùng" một tiếng vang trầm!
Ngao Thanh cảm giác có một cỗ lực đạo to lớn rót vào cánh tay gã, đánh cho cả người gã lảo đảo lùi lại mấy bước, mới ổn định thân hình.
Ngao Hoằng thấy một màn trước mắt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ, y lại lấy thần niệm dò xét Thẩm Lạc, phát hiện khí tức trên thân hắn vậy mà phi tốc tăng trưởng, thình lình đã đến Đại Thừa hậu kỳ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610696/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.