"Thẩm đại ca, chỉ cần ngươi có thể tha cho người một mạng, ta nguyện ý tiết lộ bí ẩn Luyện Thân đàn mà ta biết." Mã Tú Tú nói xong, quỳ rạp xuống đất. "Mã Tú Tú, ngươi quả nhiên cấu kết với Luyện Thân đàn." Thẩm Lạc nghe lời ấy, lạnh giọng nói. "Thẩm đại ca, chỉ cần hôm nay ngươi hạ thủ lưu tình, thế nào cũng được, cho dù muốn ta lấy tính mệnh ra trao đổi cũng không tiếc." Mã Tú Tú cúi đầu thấp hơn, lại lần nữa nói. "Không được . . ." Kính Hà Long Vương nghe vậy, lập tức kinh sợ không thôi. "Ngươi và Kính Hà Long Vương rốt cuộc có quan hệ thế nào, vì sao phải làm như thế?" Sắc mặt Thẩm Lạc âm tình biến hóa, nhịn không được hỏi. "Thẩm đại ca, người là cha ruột ta, ngươi nói ta có nên cứu không?" Mã Tú Tú lớn tiếng hỏi ngược lại. Trong khi nói chuyện, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đã tràn đầy nước mắt. Thẩm Lạc mặc dù đã sớm suy đoán, nhưng nghe chính miệng Mã Tú Tú thừa nhận vẫn có chút chấn kinh. Hắn chẳng thể ngờ, Mã Tú Tú lại là con gái của Kính Hà Long Vương. "Nghe rất khó tin đúng không? Nếu như không có những người kia làm ác, ta đại khái cũng sẽ dùng họ 'Ngao' mà mọi người tôn sùng. Ta đại khái cũng sẽ là tiểu long nữ sinh trưởng tại long cung, không màng thế sự." Mã Tú Tú thì thào nói. Thẩm Lạc nghe có chút không hiểu, mở miệng hỏi: "Những người làm ác kia, lời này của ngươi là có ý gì?" "Thế nhân chỉ biết cha ta sính cường nhất thời cược, không tuân theo ý chỉ Ngọc Đế, tự tiện sửa chữa canh giờ và số lượng mưa, vốn làm trái Thiên Đạo bị đẩy lên Quả Long Đài, ai lại đi truy tìm nguyên nhân phía sau việc này?" Mã Tú Tú hỏi. Năm đó Kính Hà Long Vương đánh cược với Viên Thủ Thành, Thẩm Lạc trước kia đã biết, nhưng nghe Mã Tú Tú ngụ ý, việc này tựa hồ còn có ẩn tình khác. "Mã cô nương, đến cùng có lời gì, xin ngươi nói cho rõ." Thẩm Lạc cau mày nói. Mã Tú Tú đang tính nói, lại bị Kính Hà Long Vương ngăn cản: "Hay là để ta nói đi. . ." Thẩm Lạc xoay chuyển ánh mắt nhìn qua Kính Hà Long Vương, Trảm Long Kiếm trong tay vẫn không buông lỏng nửa phần. "Đó là chuyện hai mươi năm trước, ngay lúc đó Kinh Triệu phủ doãn Mã Ôn Lễ sinh ra một thứ nữ, tên là Uyển Nhiên, tài mạo song toàn, ở trong Trường An thành rất nổi danh. . ." Ánh mắt Kính Hà Long Vương nhìn ra xa, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ. Dưới y tự thuật êm tai, Thẩm Lạc nghe được chuyện khác hoàn toàn với chuyện bói toán đánh cược lúc trước. Năm đó, Đường Hoàng Lý Thế Dân một lần ra ngoài lên núi săn bắn, trở về phủ Kinh Triệu doãn Mã Ôn Lễ tạm nghỉ, gặp được vị Nhị tiểu thư Mã gia tài mạo song tuyệt kia, lúc này bị tài mạo nàng chinh phục, tán thưởng không thôi. Vì lấy lòng quốc sư đương triều Viên Thiên Cương cùng thế lực khổng lồ Viên gia sau lưng, Đường Hoàng tự tác chủ trương hợp tác nhân duyên hai nhà Mã - Viên, hứa hôn vị Mã nhị tiểu thư cho Nhị công tử Viên gia Viên Thanh tài hoa có một không hai ở kinh thành. Lúc ấy toàn bộ Trường An thành đều xem là một chuyện tốt châu liên bích hợp, người người ca ngợi. Nhưng không ai rõ, vị Mã nhị tiểu thư kia vào một lần du lịch bên sông trượt chân rơi xuống nước, được Kính Hà Long Vương huyễn hóa thành hình người cứu, hai người đã sớm vừa gặp đã yêu. Chỉ là trở ngại Nhân Thần, Kính Hà Long Vương vẫn không đem lễ vật đến cầu hôn, lại không ngờ bị Đường Hoàng chặn ngang một cước, biến thành cục diện khó xử này. Mã nhị tiểu thư trở ngại lễ giáo, mặc dù có tình thâm với Kính Hà Long Vương, lại bất đắc dĩ nghe lời, bị phụ thân cưỡng bức gả cho Viên gia Nhị công tử. Đến lúc biết được người thương sắp bị gả làm vợ người khác, Kính Hà Long Vương không thể kìm được, lúc hai nhà Viên Mã gióng trống khua chiêng chuẩn bị cử hành hôn lễ, y phẫn nộ cướp cô dâu, đoạt Mã nhị tiểu thư về Kính Hà long cung. Nguyên bản hai nhà Viên Mã, thậm chí quan phủ Đại Đường đều chấn động, muốn tiến đánh Kính Hà long cung, lại bị Viên Thanh ngăn trở. Viên Thanh nghe được từ Mã nhị tiểu thư, biết hai người là lưỡng tình tương duyệt, đồng thời đã tư định chung thân, nên nhịn đau thu hồi thiệp mời, thành toàn cho hai người. Đáng tiếc vị Nhị công tử tài hoa kinh người này, cũng là người si tình, mặc dù nhịn đau tác thành cho bọn họ, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối nhớ mãi không quên Nhị tiểu thư, cuối cùng tưởng niệm thành tật, buồn bực sầu não mà chết. Sự tình nếu chỉ đến đây, vậy cũng chỉ là một trận bi kịch yêu mà không được. Nhưng chuyện phát sinh phía sau, khiến sự tình ly hôn này đi theo một kết cục khác. "Ta cùng Uyển Nhiên kết hôn xong, qua một đoạn thời gian coi như an ổn, đó đại khái cũng là thời gian vui sướng nhất trong đời ta. Sau đó, Viên gia chủ Viên Thiên Cương, vì báo thù cho chất nhi Viên Thanh, cố ý huyễn hóa thành người bói toán Viên Thủ Thành, kích ta tới đánh cược, cuối cùng giả tá Ngụy Chinh chém giết ta." Kính Hà Long Vương càng nói càng nhanh, thần sắc cũng càng thêm xúc động phẫn nộ. "Ngươi nói Viên Thủ Thành là Viên Thiên Cương biến thành?" Thẩm Lạc cau mày hỏi. Lúc trước hắn đã từng nghe Trình quốc công nói qua việc này, quan phủ Đại Đường cũng rất nghi hoặc thân phận Viên Thủ Thành. Chỉ là thân phận người này thực sự quá mức thần bí, Kính Hà Long Vương bị chém đầu xong, lão cũng giống bốc hơi khỏi nhân gian, từ đây không thấy tung tích gì nữa. "Không phải hắn còn có thể là ai, có năng lực bói toán như vậy, lại giỏi điều khiển lòng người?" Kính Hà Long Vương cười lạnh nói. "Sau đó không lâu, mẫu thân sinh ra ta, chỉ là phụ thân đã bỏ mình, chúng ta liền bị đuổi ra khỏi Kính Hà long cung, may mắn được bằng hữu cũ phụ thân cứu trợ, mới sống sót. Đáng tiếc, lúc ta bảy tuổi, mẫu thân ta cũng buồn bực mà chết, cuối cùng vẫn không thể chờ đợi đến lúc một nhà chúng ta đoàn viên." Mã Tú Tú nện một quyền xuống đất, nước mắt rơi lã chã. Thẩm Lạc cẩn thận lắng nghe, trong lòng mặc dù cũng đau buồn theo, vẫn nói ra: "Cho dù ngươi muốn báo thù, cũng nên đi tìm hai người Viên Thiên Cương và bệ hạ, vì sao lại giận chó đánh mèo tiến đánh toàn bộ Trường An thành, dẫn đến sinh linh đồ thán, uổng mạng người vô tội?" "Vô tội? Năm đó Viên Thanh vừa chết, có bao nhiêu bách tính Trường An tụ tập hai bên bờ Kính Hà, không ngừng ném đá xuống sông, ngày đêm không ngừng chửi mắng cha mẹ ta? Khi phụ thân ta bị Ngụy Chinh chém đầu, lại có bao nhiêu bách tính Trường An vỗ tay khen hay, đốt lửa ăn mừng? Ngay trong bọn họ còn có ai nhớ được, phụ thân ta chưởng quản Kính Hà nhiều năm, một mực sóng nước không ngừng, gió êm biển lặng, hưng vân bố vũ, từ trước tới giờ không dám lười biếng chút nào, mới che chở bọn hắn mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa?" Mã Tú Tú đột nhiên từ dưới đất đứng lên, lớn tiếng chất vấn. Thẩm Lạc nghe vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết cãi lại như thế nào. "Bọn hắn đều là ngu dân vong ân phụ nghĩa, chết chưa hết tội." Mã Tú Tú tựa hồ còn chưa hết giận, tức giận mắng. "Mã cô nương, dù ngươi nói không sai, nhưng những chuyện kia đã qua hai mươi năm, thời gian hai mươi năm này có bao nhiêu sinh mệnh mới ra đời ở trong Trường An thành, bọn hắn thậm chí còn ở trong tã lót, căn bản không biết phong ba năm đó, bọn hắn có tội tình gì?" Thẩm Lạc thở dài một tiếng, nói. "Tội bọn hắn là không nên sinh ra ở Trường An thành tràn ngập tội ác này!" Ánh mắt Mã Tú Tú phát lạnh, oán niệm khó hiểu nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]