Thẩm Lạc tiếp nhận linh phù, phía trên vẽ quanh co mấy đạo phù văn, cong cong xoay xoay, hoàn toàn không có vẻ gì huyền diệu, vẽ xấu giống như tiện tay vậy.
Hắn thầm vận pháp lực rót vào trong đó, phù lục cũng không phản ứng chút nào.
"Tại hạ sẽ làm theo, vậy chuyện thứ hai?" Thẩm Lạc hơi im lặng, thu phù lục vào, truy vấn.
"Về chuyện thứ hai, ngày sau nếu ngươi nghe được tiếng chuông đồng rung, liền đánh nát một khối ngọc thạch xanh biếc trên người ngươi." Lão đạo áo bào tro tiếp tục nói.
"Ngọc thạch xanh biếc. . ." Thẩm Lạc lần nữa ngẩn người, là ngọc như ý xanh biếc sao?
"Không đúng, ngọc như ý xanh biếc cũng không phải là ngọc thạch, vật liệu nó dùng là Thương Thanh Huyền Tinh, cũng không phải là ngọc thạch. Trên quẻ tượng nói chẳng lẽ là món đồ kia?" Thần thức hắn chui vào trong Lâm Lang Hoàn.
Trong Lâm Lang Hoàn đặt một khối ngọc xanh biếc, đúng là khối ngọc thạch ẩn chứa âm khí hắn lấy được từ trong cổ mộ Âm Lĩnh sơn.
"Vậy chuyện thứ ba?" Trong lòng Thẩm Lạc xoay chuyển những ý niệm này, tiếp tục hỏi.
"Chuyện thứ ba, nếu có người cầu xin ngươi tha thứ cho phụ thân hắn, ngươi không được sinh lòng trắc ẩn, hạ thủ lưu tình." Lão đạo áo bào tro nói ra.
"Ta đã biết, đa tạ đại sư chỉ điểm." Thẩm Lạc nghe chuyện thứ ba, càng thêm hoang mang, nhưng vẫn tín nhiệm lão đạo áo bào tro, gật đầu đáp ứng.
"Quẻ đã coi xong, lão đạo cáo từ." Lão đạo áo bào tro đứng dậy đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610615/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.