Bộ pháp dưới chân Thẩm Lạc lóe lên, một mảnh ánh trăng chớp động sáng tối, thân ảnh trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Sau đó bỗng dưng lóe lên, xuất hiện ở sau lưng Ngân Giáp Thiên Binh kia.
Thiên binh phản ứng cũng cực nhanh, thân eo lù lù bất động, trường thương trong tay lại phát ra một tiếng như long ngâm, nửa người trên đột nhiên vặn chuyển, đầu thương cũng theo đó đột ngột đâm ra sau, đúng là dùng một chiêu hồi mã thương cực kỳ đẹp mắt.
Trên mũi thương đột nhiên hiện ra một vòng xoáy tuyết trắng, ở trong hàn khí lành lạnh, thẳng đến tim Thẩm Lạc.
Khí thế Thẩm Lạc lao tới trước mau lẹ, muốn tránh né cũng đã không kịp, chỉ có thể chợt quát một tiếng, ra sức vận khởi công pháp Hoàng Đình Kinh, tứ long tứ tượng lực đặt lên toàn thân, tay vung roi ra liền thu lại, tay kia hóa thành một cái long trảo khổng lồ, bắt lấy mũi thương.
"Tranh" một tiếng duệ minh.
Trường thương màu bạc đột nhiên đính trên vuốt rồng bàn tay, vòng xoáy mũi thương kịch liệt xoay tròn, một cỗ lực lượng cường đại không gì sánh được vặn vẹo từ đó truyền ra, ở trong mang theo trận trận lực hàn khí xuyên thấu cực mạnh, đánh tới Thẩm Lạc.
Cánh tay Thẩm Lạc truyền đến tiếng vang "Ken két", một tầng băng tinh tuyết trắng từ tâm trảo lan tràn ra, rất nhanh đông kết toàn bộ cánh tay hắn vào, trận trận hàn ý thấu xương không ngừng rót vào cốt tủy.
"Mặc dù tiến giai Ngưng Hồn kỳ, nhưng thọ nguyên của ta so với tu sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610594/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.