"Nguyên lai là như vậy, bất quá Thẩm công tử ngươi cũng không cần lo lắng, trong thành Trường An nghiêm cấm tranh đấu, dù bọn hắn nhận ra ngươi, cũng không thể làm gì ngươi." Mã Tú Tú nói đến điểm mấu chốt.
"Tuy nói thế, phiền toái nếu có thể giảm bớt thì nên giảm bớt mới tốt." Thẩm Lạc cười cười, nói.
Tạ Vũ Hân cũng nhận ra thanh niên họ Võ kia, bất quá bây giờ nàng che mặt, nên không sợ bị phát hiện.
Ba người Thanh Hoa tiên cô được hai gã chấp sự Hiên Viên các dẫn xuống, đi tới bên cạnh một bàn vuông hồng mộc gần Miên Nguyệt cư sĩ và Kim Khôi Tướng Quân.
"Thanh Hoa đạo hữu, nghe nói nửa năm trước ngươi đã bắt đầu bế quan không ra, còn tưởng rằng sẽ bỏ qua lần đấu giá này, không ngờ ngươi vẫn đến." Miên Nguyệt cư sĩ phần phật khép lại quạt xếp, vỗ nhè nhẹ lòng bàn tay, vừa cười vừa nói.
"Chỉ là bế quan bình thường thôi, đấu giá hội Hiên Viên khó có được, thiếp thân sao lại không đến. Ngược lại là Kim Khôi Tướng Quân, không phải bế sinh tử quan trong phủ à, sao còn rảnh rỗi tới đây?" Thanh Hoa tiên cô ngồi xuống, mặt không biểu tình nói.
"Ha ha, Đại Thừa kỳ cũng không phải cứ một mực khổ tu là có thể đột phá, Kim mỗ đi ra ngoài giải sầu, có lẽ đạt cơ duyên khác cũng chưa biết chừng." Kim Khôi Tướng Quân vừa cười vừa nói.
Thanh Hoa tiên cô nghe vậy không nói gì nữa, phối hợp nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, chỗ ngồi trong tràng cơ bản đã đầy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610536/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.