Chuột biển đúng là có ý định ra tay ám toán, nghe được vậy thân thể hơi cứng lại, trừng mắt nhìn Thẩm Lạc một cách tức giận.
"Hiện tại chúng ta đi chung trên cùng một sợi đây, hãy chung sức hợp tác cho tốt. Ta không muốn dùng thông linh thuật cưỡng ép thúc đẩy các hạ, nhưng cũng không hi vọng các hạ ép bách ta làm như vậy." Thẩm Lạc tiếp tục nói.
Đôi mắt nhỏ của Chuột biển nhìn chằm chằm Thẩm Lạc, sau một lúc lâu hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, mở miệng nói: "Muốn cho ta giúp ngươi cũng không phải không đượcị, nhưng trước hết tiểu tử ngươi phải trả lời ta một vấn đề."
"Ngươi hỏi đi." Thẩm Lạc xoa nhẹ cằm.
"Tại sao trên người ngươi có thể có khí tức của Long tộc?" Trong mắt Chuột biển lóe lên một tia ngưng trọng.
"Ta và thái tử Ngao Hoằng của Đông Hải long quen biết, nên y tặng ta một chút long huyết." Thẩm Lạc hơi trầm ngâm, không có giấu diếm việc này.
Đông Hải Long tộc chính là vua của Đông Hải, nói ra càng có lợi hơn đối với việc mình thu phục yêu vật chuột biển này.
Quả nhiên, chuột biển nghe lời này, thần sắc không khỏi biến đổi, ánh mắt có chút do dự.
"Nếu các hạ là bằng hữu của Cửu thái tử, đầu nhập vào các hạ cũng không tính bôi nhọ danh tiếng của bản đại gia bạch ngoc sách." Ánh mắt nó chớp động, sau một lát gật đầu nói.
"Tốt, vậy tại hạ cũng cam đoan tại đây, ngày sau sẽ đối đãi thật tốt với đạo hữu, ngươi ta bình đẳng tương giao." Thẩm Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610517/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.