Thẩm Lạc do dự một chút, nhận lấy, nhưng không lập tức ăn vào.
Ngao Hoằng thấy thế, hơi sửng sốt, cũng không nói gì.
"Cửu thái tử, về sau ta không để xảy ra chuyện như vậy nữa..." Thanh Sất cũng theo tới, trong miệng còn nói năng linh ta linh tinh không ngừng.
"Được rồi, ngươi im lặng, để cho ta nghỉ một lát." Ngao Hoằng liếc mắt, bất đắc dĩ nói.
Nói xong, hai mắt y khép hờ, khoanh chân ngồi tại chỗ điều tức.
Thẩm Lạc chần chờ một lát, ăn vào viên đan dược kia, cũng ngồi xuống điều tức.
Tạ Vũ Hân cách xa hơn một chút, cũng đã bắt đầu điều dưỡng thương thế.
"Uy, con tôm nhỏ kia, ngươi qua đây." Thanh Sất thấy Ngao Hoằng điều tức, không quấy rầy nữa, ngược lại sải bước tới Lãng Sinh.
"Tiền bối, ngài gọi ta?" Lãng Sinh cầm đồng chùy đi tới, thân người khom lại nói.
"Ngươi tên là gì?" Thanh Sất hỏi.
"Vãn bối Lãng Sinh." Lãng Sinh trung thực đáp.
"Lúc trước ngươi thông báo có công, trở về long cung, ta sẽ xin Long Vương gia thưởng cho ngươi, về sau ngươi cứ đi theo bên cạnh ta." Thanh Sất đưa tay vỗ vỗ bờ vai của gã, vừa cười vừa nói.
"Đa tạ tiền bối." Lãng Sinh đại hỉ, lập tức quỳ mọp xuống đất, nói.
Thanh Sất nhẹ gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với cấp dưới mới thu này.
"Tiền bối, lúc trước còn có một tên địch nhân, am hiểu thủy pháp và ẩn nấp, vừa rồi đánh lén Cửu thái tử, bị chủ nhân của ta đánh lui, sau lại trốn đi, một mực không hiện thân, cần cẩn thận đề phòng." Lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610509/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.