Bạch Tiêu Vân nghe vậy, ánh mắt quét qua đám người, mở miệng nói: "Hoa Khuê đạo hữu ngươi phụ trách bảo hộ bách tính, những người còn lại theo ta tiến về Kiếm Môn quan."
"Được." Một tên đại hán trung niên râu quai nón, lập tức đáp.
"Nguyện ý nghe tiền bối sai khiến." Những người còn lại cũng nhao nhao đáp.
Đoàn người Bạch Tiêu Vân không có bách tính đi theo, tốc độ tiến lên tự nhiên tăng nhanh, ba bốn dặm lộ trình thoáng cái đã đến.
Kiếm Môn quan vốn là một toà hùng quan khảm ở giữa Vu Sơn sơn mạch, hai bên là vách núi cheo leo, chính giữa là thành trì, toàn thân dùng cự thạch chồng thành, cao hơn trăm trượng, dễ thủ khó công.
Lúc đám người Thẩm Lạc chạy đến, đã thấy lít nha lít nhít yêu lang phụ cận công thành, hàng ngàn hàng vạn xác sói xếp dưới tường thành, chất thành thi đài cao mấy trượng.
Lại có nhiều yêu lang đang dậm lên thi thể đồng tộc, leo lên đầu tường.
Mà trên không tường thành, hàng vạn con dơi màu máu, che khuất bầu trời, như mây đen ngập đầu, thanh âm vỗ cánh rung động ầm ầm, đơn giản có thể so với cổn lôi.
Hai loại yêu vật này, Thẩm Lạc cũng không xa lạ gì, đặc biệt là loại yêu lang. Năm đó hắn nhập mộng ở Phượng Trì thành, đã từng kề vai chiến đấu, chém giết qua không ít.
Khi ánh mắt hắn đảo qua, quả nhiên thấy trong đàn sói thanh thế thật lớn, có không ít Hắc lang hình thể to lớn cùngThanh Lang thân hình như ẩn như hiện. Về phần dị loại đầu sói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610464/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.