Hai tay Thẩm Ngọc kết pháp ấn trước người, đưa tay vẫy một cái, giữa hư không lập tức có hơi nước ngưng kết, hóa thành mấy chục đạo thủy tiễn xuyên ra, bắn về phía vài đầu Thi Quỷ đang xông lên phía trước.
"Ầm ầm ầm. . ."
Một trận âm thanh thanh thúy như mưa rơi trên lá chuối vang lên, vài đầu Thi Quỷ xông lên đầu tiên nhao nhao ngã xuống mặt đất.
Nhưng ngay sau đó, hai đầu Thi Quỷ trong đó bò lên, lần nữa vọt tới bên này.
Ánh mắt Thẩm Ngọc ngưng tụ, bàn tay lần nữa hất lên, lại là hai đạo thủy tiễn bắn ra.
Giữa hư không, hai đạo lam quang chợt lóe lên, trên đầu hai con Thi Quỷ theo âm thanh phá vỡ hai lỗ thủng, u lục quang mang trên mắt chợt tắt, xuội lơ ngã trên mặt đất, không còn động đậy nữa.
"Chỗ yếu hại của bọn nó là trên đầu, chỉ có chém rụng đầu lâu hoặc bắn xuyên qua đầu nó mới có thể triệt để diệt sát chúng." Thẩm Ngọc lần nữa quát lớn.
Nói xong, nàng đưa tay qua bên hông kéo một cái, trường sa màu thủy lam vây quanh đai lưng được nàng cởi ra, cổ tay rung lên, giống như một đạo sóng nước lao thẳng về phía đội ngũ Thi Quỷ.
Những người Thẩm gia thấy thế, lấy binh khí từ bên người xuống nắm trong tay, có người lấy từ trong ngực ra phù khí khu động, đợi Thi Quỷ tới gần một chút, nhao nhao xông tới, chém giết cùng nhau.
Trong phế tích cổ trạch, Thẩm Hoa Nguyên tụ tập đám người Thẩm gia còn lại trong một gian phòng, bảo tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610441/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.