Sắc mặt Thẩm Lạc bình tĩnh nhìn phía trước, tựa hồ không thèm để ý chút nào chung quanh, kì thực âm thầm lưu ý cử động của Hắc Văn.
Trên thực tế, tiên ngọc trên người hắn chỉ có nhiều như vậy. Hắn thấy, vật này có thể trợ giúp mình tăng cao tu vi, đáng giá bỏ ra, dù sao tiên ngọc không có còn có thể kiếm lại. Quỷ thị này qua, cũng không biết khi nào mới đến lại, cho dù tới, cũng chưa chắc có thể gặp.
Đương nhiên, đối phương nếu tiếp tục tăng giá, hắn cũng đành phải thu tay lại.
Hắc Văn nghe được giá cao này, lông mày cũng cau lại, quay lại thấp giọng hỏi người hầu mặc huyết bào sau lưng: "Huyết Thị, còn bao nhiêu tiên ngọc?"
"Lần này đi, mang theo tiên ngọc không quá nhiều, thiếu gia lúc trước mua mấy đồ vật, trước mắt chỉ còn hơn 300 tiên ngọc." Người hầu mặc huyết bào nói.
"Còn ít như thế. . ." Sắc mặt Hắc Văn trầm xuống.
"Thiếu gia, lát hồi ngài còn phải mua vật kia, thứ này tốn quá nhiều, chỉ sợ lát hồi có chút phiền phức." Người hầu mặc huyết bào nhẹ nhàng nói, đồng thời nhìn Ly Sương kia một cái.
"Tình báo của ngươi chuẩn xác không? Trên thân Ly Sương thật mang theo vật kia?" Hắc Văn trầm giọng hỏi.
"Nơi phát ra đáng tin, thiếu chủ yên tâm." Người hầu mặc huyết bào quả quyết.
Hắc Văn nghe vậy, gật gật đầu, liếc qua Thẩm Lạc, nói:
"Hảo tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi!"
Nói xong, gã nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Sắc mặt Thẩm Lạc bình tĩnh, phảng phất không nghe ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610406/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.