Chương trước
Chương sau
"Nghĩ gì mà mất hồn thế?" Bạch Tiêu Thiên thấy vậy, mở miệng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Không có gì, giấc mộng này quá chân thực, trong lúc nhất thời còn chưa thoát ra được." Thẩm Lạc nửa thật nửa giả trả lời.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, trước đi rửa mặt một chút, sau đó ăn xong điểm tâm, ta dẫn ngươi đi Kiến Nghiệp thành hảo hảo dạo chơi." Bạch Tiêu Thiên vỗ vai hắn, vừa cười vừa nói.
Thẩm Lạc vốn không muốn ra cửa, mà muốn ở lại trong phòng thử tu tập một chút công pháp học được trong mộng. Nhưng thấy Bạch Tiêu Thiên thịnh tình như thế, cũng không nên làm gã mất hứng, liền gật đầu đáp ứng.
Thế là dùng cơm xong, Bạch Tiêu Thiên mang theo Thẩm Lạc ra cửa, đồng hành còn có Lục Tụ nha đầu nhí nha nhí nhảnh kia.
Đi dạo này hết gần nửa ngày, Lục Tụ nha đầu kia đơn giản so với Bạch Tiêu Thiên càng giống chủ nhân đãi khách hơn, tất cả chỗ ăn ngon chơi tốt tại Kiến Nghiệp thành nàng thuộc như lòng bàn tay, dẫn hai người du lãm qua từng nơi.
Thẩm Lạc nhìn bốn bề phồn hoa thịnh cảnh, không nhịn được nghĩ đến phụ tử Vu Mông Vu Diễm liều chết bảo vệ Phượng Trì thành, nhớ tới lúc trước vừa mới rời Trường Thọ thôn và Phương Thốn sơn.
Hắn biết rõ lúc ma kiếp giáng lâm, bất luận phồn hoa vinh thịnh gì đều chỉ là mộng ảo bọt nước, trong lòng lần đầu sinh ra suy nghĩ làm sao chống lại ma kiếp.
Chỉ là, ngay cả Phương Thốn sơn là tông môn Tiên gia căn cơ thâm hậu như thế, cũng không thể chống cự ma kiếp, hắn có thể làm được gì?
Thẳng đến lúc chạng vạng tối, ba người mới mang theo không ít thứ, từ bên ngoài trở về.
"Thẩm Lạc, làm người không nên cứng nhắc như vậy, nơi Kiến Nghiệp thành này, không đi đến bờ sông Tần Hoài uống bữa hoa tửu xem sao? Đó giống như vào bảo sơn mà tay không lại về!" Đến khi mấy người trở về tiểu viện, Bạch Tiêu Thiên vẫn còn van nài khuyên lơn.
"Ngươi muốn đi thì cứ đi, cũng đừng lôi kéo ta. Lại nói trong phủ các ngươi có tĩnh thất bế quan không? Có thể cho ta mượn dùng một chút không?" Thẩm Lạc không chịu nổi phiền phức, chuyển chủ đề hỏi.
Bạch Tiêu Thiên nghe lời ấy, nhíu nhíu mày, lập tức cười nói:
"Ngươi nói lời này là xem thường ai đây? Ta đường đường là thế gia khu ma, thiếu cái gì, cũng không thể thiếu tĩnh thất bế quan à. Chỉ là ngươi quả nhiên là tên ngốc, mấy ngày nay sao không buông lỏng nghỉ ngơi một trận, lại tiếp tục tu luyện?"
"Tư chất của ta kém xa ngươi, chuyện tu hành đâu dám nửa điểm lười biếng?" Thẩm Lạc cười nói.
"Thôi, thôi, ta dẫn ngươi đi là được." Bạch Tiêu Thiên giơ hai tay đầu hàng.
Lục Tụ nha đầu khó thấy được bộ dạng Bạch Tiêu Thiên như vậy, cũng không nhịn được che miệng cười trộm, mặt mày cong cong.
Trong trí nhớ của nàng, vị Bạch đại thiếu gia này mặc dù trời sinh tính tình phóng khoáng, nhưng trong lòng lại có một cỗ ngạo khí trời sinh, lại không có hảo hữu chí giao như Thẩm Lạc. Dù sao người cùng tuổi được gã coi trọng lại có thể nói chuyện hợp ý cũng không nhiều.
Thẩm Lạc trở về trong phòng, lấy quần áo vừa mua thay đi giặt, trả lại hết thảy, sau đó mới theo Bạch Tiêu Thiên đi về phía hậu viện Bạch gia.
Đi ngang qua thư phòng gia chủ Bạch Hạc Thành, sau đó hai người mới đi tới hậu viện chân chính của Bạch gia, nơi đó có một hồ nước tư gia chiếm diện tích rất rộng.
Bạch Tiêu Thiên quen thuộc mang theo Thẩm Lạc đi đến trước một tòa giả sơn, ngừng lại.
"Chính là chỗ này?" Thẩm Lạc nhìn thoáng qua giả sơn trước mặt, trông phải nhìn trái một phen, kinh ngạc hỏi.
Bạch Tiêu Thiên cười hắc hắc, đưa tay đập mấy lần lên giả sơn, ngay sau đó liền có một trận thanh âm cơ quan chuyển động vang lên.
Nương theo một trận "Xuy xuy" tiếng ma sát, dưới toà giả sơn cao mấy trượng xuất hiện một cửa hang tối đen như mực, bên trong có trận trận khí lành lạnh thoát ra bên ngoài.
"Tĩnh thất tu luyện ngay dưới hồ này." Bạch Tiêu Thiên cười nói một câu, đi vào cửa hang.
Thẩm Lạc cùng đi theo, thông qua hơn trăm bậc thềm đá xuống dưới, đi vào một đầu thông đạo dưới lòng đất.
Trên vách tường thông đạo treo đèn dầu, chiếu rọi có chút sáng sủa, đi qua mấy chục trượng thì phía trước xuất hiện một tòa địa thính rộng rãi.
Trung tâm địa thính có một bệ đá hình tròn cao hai xích, phía trên khoanh chân ngồi một lão ẩu tóc trắng gầy gò, tinh thần quắc thước, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang tĩnh tu.
"Tôn nhi Tiêu Thiên bái kiến Ngũ nãi nãi." Bạch Tiêu Thiên nhìn thấy người này, lập tức chắp tay bái một cái.
Thẩm Lạc cũng vội vàng hành lễ theo.
Lão ẩu giương mắt nhìn hai người một chút, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Lạc, chỉ gật đầu nhẹ, nhưng không lên tiếng.
"Ngũ nãi nãi, đây là hảo hữu tôn nhi, ở tạm tại nhà chúng ta, gần đây sẽ thường đến nơi này tu luyện, việc này ta sẽ nói rõ với phụ thân sau." Bạch Tiêu Thiên vội vàng giải thích.
Lão ẩu nghe xong, lần nữa gật đầu nhẹ, nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Thẩm Lạc nhìn bốn phía, liền thấy trên vách tường bốn phía vờn quanh một vòng, thình lình phân bố dày đặc từng cửa hang cao ngang người, bên trong tĩnh mịch không thôi, không cách nào thấy rõ điểm cuối.
"Nơi này là mấy chỗ tĩnh thất tu luyện của nhà chúng ta, bên trong có chút đặc biệt, bình thường chỉ có tử đệ Luyện Khí tầng bảy trở lên mới đạt chuẩn tới đây tu luyện. Những người còn lại cũng chỉ có thể ở bên ngoài diễn võ trường, hoặc tu luyện trong phòng mình." Bạch Tiêu Thiên giải thích.
"Như thế, chẳng phải là ta không hợp cách sao?" Thẩm Lạc nhìn thoáng qua lão ẩu, có chút do dự hỏi.
"Ha ha, không sao, ta làm trưởng tôn, điểm quyền lực ấy vẫn phải có. Dịch tại bạch ngọc sách. Ngươi cứ chọn một tĩnh thất, yên tâm ở chỗ này bế quan đi, ta còn phải đi tổ mẫu bên kia một chuyến, giờ phải đi về trước." Bạch Tiêu Thiên vỗ vỗ vai Thẩm Lạc, cười nói.
Thẩm Lạc gật đầu nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa, chọn một lối vào.
Bạch Tiêu Thiên nhìn bóng lưng của hắn, cười cười, quay người rời đi.
Thẩm Lạc đi chừng mấy trăm trượng thì đến điểm cuối, liền thấy một cửa đá mật thất đang mở, chờ hắn cất bước đi vào trong đó, cửa đá liền tự đóng lại.
Lúc này, trên bốn vách tường mật thất bỗng nhiên có đạo đạo hào quang màu u lam sáng lên, vách tường và trên nóc mật thất đều hiện lên một mảnh đồ án kỳ lạ, từ đó tản mát ra trận trận thiên địa linh khí nồng đậm.
Thẩm Lạc giờ mới hiểu được, vì sao Bạch Tiêu Thiên nói nơi này có chút đặc biệt, nguyên lai là trong mật thất có pháp trận gia trì.
Hắn lại ngắm nhìn bốn phía một vòng, phát hiện diện tích mật thất không nhỏ, rộng chừng mấy chục trượng, đừng nói là ngồi xuống tu hành, dù là diễn võ luyện tập cũng đủ.
Thẩm Lạc quét ánh mắt qua, thấy trên mặt đất mật thất này có một cái bồ đoàn hình tròn, liền đi tới phía trước, ngồi xuống.
Khoanh chân ngồi, hắn cũng không lập tức tu luyện, mà là dò xét một chút pháp lực bên trong cơ thể.
Bây giờ, tu vi hắn là Luyện Khí kỳ tầng bốn đã tương đối vững chắc, so với lúc trước còn hơi tăng lên, trước mắt hăm hở muốn tiếp tục tiến lên, tranh thủ sớm ngày tiến vào Luyện Khí kỳ tầng năm.
Thu hồi suy nghĩ, hai tay Thẩm Lạc bão nguyên, bắt đầu thu liễm suy nghĩ, an tĩnh điều tức, trong đầu bắt đầu nhớ lại khẩu quyết Hoàng Đình kinh học được trong mộng từ lão đạo ở Phương Thốn sơn.
So với pháp quyết vô danh chỉ tu thuật pháp, Hoàng Đình Kinh càng xem trọng pháp thể song tu, tinh tu pháp lực, đồng thời rèn luyện thể phách. Nếu có thể tu thành, mang tới hiệu quả tự nhiên càng thêm rõ rệt.
Hắn không hy vọng xa vời chính mình có thể tu hành như thần thụ trong mộng cảnh, tiến triển cực nhanh. Nhưng dù sao đã sớm tổng kết nhiều cảm ngộ tâm đắc như vậy, hẳn là có thể tiến triển, tu hành không đến mức quá chậm chạp mới đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.