Sắc mặt Thẩm Lạc biến đổi, vội vàng lách mình bắn ngược lại , đồng thời vận khởi Tị Thủy Quyết hộ thân, nhưng vẫn như cũ chậm một bước.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng vang nhẹ, cánh tay phải cùng chân trái của hắn bị hai đạo ngân sắc quang nhận phi sát qua, tạo thành hai vết cắt, tiên huyết phun ra tung toé, cũng may không nghiêm trọng lắm.
Bán Nguyệt Hoàn cũng bắn ngược ra dưới luồng ngân quang đầy trời, nó run rẩy liên tục, văn trận trên bề mặt ảm đạm không ít, tựa hồ linh tính đã bị tổn thương không nhẹ.
Mà bạch quang trên cửa đá vẫn như cũ, chỉ hơi hơi ba động, lập tức liền khôi phục như cũ. Thẩm Lạc thấy cảnh này, thần tình trên mặt rốt cục triệt để trầm xuống.
Bán Nguyệt Hoàn đã là thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn hiện tại, không nghĩ tới dĩ nhiên cũng chẳng làm gì được cấm chế trên cửa đá.
Mặc dù tu vi của hắn đã tiến bộ vượt bậc, nhưng đối với cấm chế, hắn lại cực kì thiếu thốn kiến thức, ngoại trừ cách sử dụng sức mạnh phá cửa, nhất thời nửa khắc hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
"Xem ra Quan Đạo Động đối với ta không có duyên." Thẩm Lạc bấm quyết triệu hồi Bán Nguyệt Hoàn, nhíu mày lẩm bẩm nói ra.
Bất quá hắn rất nhanh đã điều chỉnh tâm trạng, không có duyên thì thôi vậy, không gian bên trong động phủ này khá lớn, cũng không thiếu nơi để tìm tòi bảo vật, chẳng cần quá cố chấp tập trung vào nơi này.
Thẩm Lạc nghĩ tới đây, quay người định rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610314/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.