Chương trước
Chương sau
Gần bên Định Thân Phù, có một tấm tên "Toái Giáp Phù" đây là loại phù lục công kích. Tấm phù này bắt đầu bằng hai chữ "Phá Quân", toàn bộ phù văn như là một cây trường thương sắc bén, toàn thân tản ra một cỗ khí tức uy nghiêm.
Phía bên phải, bỏ qua Phi Hành Phù, là một tấm phù lục, toàn thân lóe ra từng tia điện màu vàng.
Tấm phù lục này cũng cùng loại với Tiểu Lôi Phù, đều là phù lục hệ Lôi. Nhưng nó bắt đầu không phải bằng chữ "Lôi", mà là "Sắc lệnh", ở giữa còn xen lẫn năm đạo lôi văn, cuối cùng lại kết thúc bằng chữ "Phong", rất là đặc biệt.
Còn tấm phù cuối cùng càng thêm cổ quái, tên gọi là "Thất Ức Phù", người dính phải phù này sẽ mất đi một đoạn ký ức ngắn, thần thức cũng chịu một ít tổn thương.
Nhưng phù này điều kiện sử dụng khá hạn chế, bình thường chỉ có tác dụng đối với người có tu vi thấp hơn người dùng phù, hơn nữa nếu đối phương có thần thức cường đại, cũng sẽ không có hiệu quả gì .
Dựa theo trong ngọc giản ghi lại, năm tấm phù lục này là phù lục bí truyền của Phương Thốn sơn. Phương pháp và vật liệu dùng để vẽ nó cũng đều có khác biệt, đều là bí mật quan trọng.
Hiện giờ, ngay cả phù chỉ và chu sa bình thường nhất Thẩm Lạc đều không có, nói làm gì tới vật liệu đặc thù. Nên tự nhiên hắn không cách nào thử xem, đành phải liếc nhanh qua một chút, cũng không cố gắng ghi nhớ.
Vừa xem một chút, thấm thoát đã qua hơn một canh giờ, hắn xoa nhẹ mi tâm, cất ngọc giản đi.
"Phương Thốn sơn này đúng như thôn dân dưới núi đã nói, thật sự có Thần Tiên, đại năng trấn giữ tông môn tu tiên, ta có đi đến nơi đây, cũng là do cơ duyên." Trong lòng Thẩm Lạc mừng thầm, nghỉ ngơi một chút, liền xuất phát tiếp tục đi về phía trong rừng sâu tìm kiếm.
Nhưng mà, hắn tìm ở bên trong gần hai canh giờ,thì thấy ven đường đều là phế tích rách nát, không có bất kỳ thu hoạch gì.
Khi hắn đi ra vùng rừng rậm, trước mắt lại là một con đường cụt, dẫn đến vách núi phía trước.
Vách núi này không cao bằng vách núi khi trước, cao không đến trăm trượng. Phía trên nó có một dòng suối quanh co uốn lượn, thế nước không lớn, chỉ men theo vách núi chảy xuống, làm phần lớn vách núi đều thấm ướt.
Nơi mà nước suối chảy qua, có khắc bốn chữ lớn bằng cổ triện văn, bút lực mạnh mẽ và khí thế.
"Thần Tú Khai Thiên. . ."
Thẩm Lạc đứng dưới vách núi, ngửa đầu nhìn mấy chữ ở xa kia, lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Tâm hắn niệm khẽ động, vẩy tay một cái, nước suối chảy từ vách đá đang chảy xuôi kia, lập tức ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành một sợi thủy thằng.
Thẩm Lạc nắm lấy thủy thằng, thân hình leo trên vách núi, rất nhanh đã đi tới nơi khắc chữ.
"Quả nhiên bên trong còn có càn khôn!" Thẩm Lạc thầm than một tiếng.
Ở giữa bốn chữ "Thần Tú Khai Thiên" có một khối nham thạch nhô ra, giống như một bức rèm che mưa. Nó làm nước suối chảy xuống bị phân ra hai bên, dưới mặt đá lộ ra một cửa hang khá bí mật.
Thẩm Lạc nhảy xuống, sau khi đứng vững, nhìn vào bên trong thì thấy, đây là thạch thất rộng hơn mười trượng.
Thẩm Lạc khẽ ngửa tay, lòng bàn tay sáng lên lam quang, chiếu rọi khắp bốn phía, lúc này mới phát hiện bên trong thạch thất bày biện rất đơn giản.
Ở trên một vách tường phía trong, khắc lấy một chữ "Thiền" tinh tế, phía dưới thì bày biện một bàn trà nhỏ và một bồ đoàn bằng cỏ, trừ mấy thứ đó ra cũng không có vật gì nữa.
Nhưng điều đặc biệt là, bàn trà kia bày biện trực diện bức tường, bồ đoàn thì đặt tại bên ngoài, nếu có người ở đây ngồi xuống không phải đưa lưng về phía vách tường, mà sẽ ngồi y như diện bích.
"Chỉ có một ít đồ vật, chắc chủ nhân nơi này là một người Tham Khô Thiền dịch tại Bạch ngọc sách?" Trong lòng Thẩm Lạc nghi ngờ.
Hắn ngồi xổm xuống, gõ trên bàn trà mấy lần, phát hiện chỉ là loại gỗ đàn mộc bình thường, mặc dù qua mấy trăm năm vẫn không có mục nát, cũng không phải đồ vật hay pháp bảo gì.
Nhưng đã xác định, nơi đây chính là Phương Thốn sơn, chỗ ở của Thần Tiên, thế nên Thẩm Lạc đối với nơi này kỳ vọng rất nhiều. Hắn cứ tưởng rằng tìm được một chỗ chỗ bí mật, khẳng định có thể phát hiện bảo bối, nhưng kết quả thấy nơi này nghèo nàn như vậy, nên có chút thất vọng.
Hắn tiện tay khẽ lật bồ đoàn lại phát hiện thứ này đã hỏng nát rồi, nhẹ nhàng kéo một cái liền rách ra.
"Đây là cái gì?" Thẩm Lạc thở nhẹ một hơi, đưa ánh sáng lại gần.
Dưới ánh sáng màu lam, Thẩm Lạc phát hiện dưới bồ đoàn, là một chấm tròn màu trắng, phản xạ lại ánh sáng.
Hắn dời bồ đoàn đi, mới biết đó cũng không phải chấm tròn màu trắng gì, mà là một viên cờ vây màu trắng, bên cạnh còn có hai quân cờ màu đen.
Giống như chủ nhân lúc thu cờ, vô tình làm rơi dưới bồ đoàn.
Hai ngón tay của Thẩm Lạc vân vê cờ trắng, nhẹ nhàng kẹp nó lên.
"Nhẹ quá. . ."
Lông mày của hắn hơi nhíu, lẩm bẩm một mình.
Quân cờ bình thường cũng không nặng, nhưng viên cờ trắng này lại nhẹ một cách khác thường. Cầm nó trên tay lại nhẹ như lông chim, nếu không nhìn bằng mắt, sẽ cảm thấy trên tay không có vật gì.
Thẩm Lạc cảm thấy nghi ngờ, lại đưa hai ngón tay kẹp một quân cờ đen
Kết quả, cổ tay hắn vừa nhấc, quân cờ đen kia lại không nhúc nhích tí nào, giống như đã mọc rễ trên mặt đất.
Lần này Thẩm Lạc càng thêm ngạc nhiên, trên tay vận lực, bắt lấy quân cờ đen nhấc lên, thì mới có thể "Nhổ" nó từ dưới đất lên.
Hắn ước lượng một chút liền phát hiện quân cờ đen này nặng khoảng trăm cân, là thứ quý hiếm được dịch ra bởi bạch ngọc sách.
Thẩm Lạc không hiểu, lại bắt lấy một quân cờ đen khác, kết quả cũng giống y như vậy.
"Đây là chuyện gì, chắc hẳn là một kiện pháp khí?" Hắn nhìn quân cờ trong tay, càng thêm nghi hoặc.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó vận chuyển pháp lực, bắt đầu truyền vào quân cờ đen trắng trong tay.
Một ít pháp lực chảy vào trong đó, thì ba viên quân cờ tất cả đều sáng lên một chút quang mang khác nhau, nhưng lại không có sự liên quan nào.
Trong miệng Thẩm Lạc khẽ quát một tiếng, thôi động gấp đôi pháp lực để rót vào trong quân cờ. Nhưng mà ba viên quân cờ đều bất động, lặng yên nằm trong lòng bàn tay, không có chút phản ứng.
Hắn nhíu mày, đột nhiên vung tay ném đi, ba viên quân cờ đồng thời bay vụt ra ngoài.
Viên cờ trắng kia thực sự quá nhẹ, bay nhanh nhất, đánh vào trên một vách tường, bắn ngược lại rồi rớt xuống,
Mà hai quân cờ đen thì quá nặng, chỉ bay một đoạn, liền "Oanh" một tiếng, đập xuống trên mặt đất.
Cả hai đều không thể hiện ra chỗ đặc biệt gì.
Thẩm Lạc thấy thế, vẫn không chịu từ bỏ, mang ba viên cờ về, vận chuyển Cửu Cửu Luyện Bảo Quyết, muốn lấy luyện vật chi pháp để tế luyện ba quân cờ. Hắn muốn thử xem thế nào, nhưng vẫn như cũ phát hiện không có tác dụng gì.
Hắn lại thăm dò như lúc trước làm với ngọc giản, dùng thần thức xâm nhập vào trong quân cờ, kết quả chẳng được gì.
"Có lẽ không phải là pháp khí gì, mà do chất liệu hơi đặc thù." Cuối cùng, Thẩm Lạc thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó, hắn thử cất ba quân cờ vào trong ngực, kết quả vì hai quân cờ đen quá mức nặng, làm quần áo chùng xuống. Nên Thẩm Lạc đành phải xé hai miếng vải từ ống tay áo, để cột hai quân cờ đen vào hai tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.