Dịch: Vì anh vô tình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Tiếng kêu của yêu vật ở phía đối diện càng thêm thê lương, thậm chí còn trở nên yếu ớt, giống như sắp sửa bị Thông Linh Dịch Yêu chi thuật đột nhiên trở nên mạnh mẽ, phá hủy thần hồn.
Thẩm Lạc nghĩ một chút, vội vàng bình tĩnh lại, cố gắng thử khống chế sự vận chuyển của Thông Linh Dịch Yêu chi thuật. Lần này, hắn cũng đã miễn cưỡng điều khiển được dòng hàn lưu kia, sau đó nhanh chóng ngưng tụ ra một miếng thông linh ấn ký và truyền qua.
Yêu vật ở phía đối diện không muốn chờ đợi, chủ động tiếp nhận thông linh ấn ký này, phù văn màu đen tuôn ra từ phía đối diện lập tức từ từ chậm lại.
Trong lòng của Thẩm Lạc thả lỏng, đang muốn xem kỹ việc này, thì dòng hàn lưu đột nhiên bắt đầu nhanh chóng biến mất. Trong chớp mắt nó biến mất không còn tăm tích, cũng không lưu lại trong đan điền của hắn một tí nào, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Hắn bỗng thấy hoa mắt, thần thức lập tức rời khỏi không gian màu lam, quay trở về thế giới hiện thực.
Thẩm Lạc chỉ cảm thấy bên trong kinh mạch rỗng tuếch, tinh thần lực trong đầu cũng hao tổn rất lớn, từng cơn đau nhói ập tới. Thân thể hắn trở nên mềm nhũn, ngã về phía bên cạnh.
"Thẩm sư đệ, ngươi không sao chứ?" Một cánh tay ở bên cạnh duỗi ra, đỡ lấy hắn, thì ra là Bạch Tiêu Thiên, không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh hắn.
Đúng lúc này, trên mặt hồ cách đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610257/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.