Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thẩm Lạc cấp tốc suy tính, xong liền thi lễ với Phong Dương chân nhân một cái rồi tung người lướt qua lỗ thủng, hướng phía xa xa mà chạy.
“Quán chủ, người cũng trốn cùng chúng con đi.” Điền Thiết Sinh chần chừ một chút, nắm chặt tay Phong Dương chân nhân, nói.
“Chớ nói nhảm, đi mau!” Phong Dương chân nhân khẽ phất tay áo, tức thì một cỗ lực lượng quấn lấy Điền Thiết Sinh, ném y bay qua lỗ thủng.
“Quán chủ, người bảo trọng, chúng con sẽ nghĩ cách truyền thừa động thống Xuân Thu quán!” Ngưu sư huynh và Đinh Nguyên thấy có lối thoát, lập tức chạy tới rồi cùng nhau chui qua lỗng thủng, chạy ra ngoài.
Phong Dương chân nhân không để ý hai người, dùng thân thể chắn trước lỗ thủng, đưa mắt nhìn Phi thiên cương thi ở phía trên, trên mặt dâng lên vẻ quyết tuyệt…
…
Bốn người Thẩm Lạc trốn ra từ lỗ thủng trên màn sáng, không dám dừng lại chút nào, chỉ không ngừng chạy trốn về phía trước.
Mấy người cũng không dám đi đường lớn, chỉ chọn đường nhỏ mà đi, khi đã chạy được hơn mười dặm, cách khá xa Thanh Hoa sơn mới dừng lại ở chỗ cạnh một con sông nhỏ.
Thẩm Lạc vốn không muốn dừng lại nhưng Ngưu sư huynh và Đinh Nguyên thể lực không tốt, mặt dày mở miệng năn nỉ, hai gã hôm nay đã triệt để bị dọa sợ vỡ mật, không dám ở một mình.
Điền Thiết Sinh dễ mềm lòng nên cũng đề nghị nghỉ ngơi một chút. Thẩm Lạc không tiện cự tuyệt liền ngừng lại.
Xung quanh là một khoảng hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610244/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.