Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Thẩm Lạc dẫn Điền Thiết Sinh từ trên một triền núi hơi dốc chạy xuống phía dưới, rất nhanh một mảng rừng đá lớn xuất hiện trước mắt.
“Nơi này cực kỳ kín đáo, Thẩm sư đệ, chi bằng chúng ta ẩn nấp trong rừng đá này một lúc đã.” Điền Thiết Sinh đột nhiên lên tiếng đề nghị.
Thẩm Lạc nhìn quanh một lượt, thấy nơi này bốn mặt là núi, ánh sáng lờ mờ, đúng là một chỗ ẩn náu tốt.
Yêu nhân đánh vào Xuân Thu quán ầm ĩ như vậy nên không dám dừng quá lâu, trốn ở đây mà nói, không chừng là một cách đối phó tốt.
“Cũng được…ể…” Hắn gật đầu một cái, ánh mắt bỗng khẽ động, nhìn về phía rừng đá rồi im lặng không nói tiếp.
“Thẩm sư đệ, sao thế?” Điền Thiết Sinh thấy Thẩm Lạc dừng bước liền hỏi.
“Không có gì, đi thôi.” Thẩm Lạc tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Hai người bước vào rừng đá, được được thêm một đoạn, từ bên cạnh một khối đá lớn trước mặt đột nhiên có bóng người lóe hiện.
Bóng người này là một nam tử trung niên mặt đen, tay cầm kiếm cũng chính là vị Ngưu sư huynh trông coi sơn môn kia.
“Là đám các ngươi! Các ngươi làm sao tìm đến được nơi này?” Ngưu sư huynh thấy hai người, trong mắt lóe lên nét kinh ngạc, mặt lập tức lộ vẻ đề phòng, lên tiếng chất vấn.
“Ngưu sư huynh!” Điền Thiết Sinh vừa thấy sư huynh đệ đồng môn thì vô cùng kinh hỉ.
Thẩm Lạc mới rồi nghe được bên này có người ẩn nấp, tự nhiên không lộ ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610242/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.