Rùa biển kia mặc dù không có khả năng biết ngôn ngữ của con người, nhưng thông qua một chút tâm linh liên hệ, vẫn có thể mơ hồ có thể cảm nhận được cảm xúc đơn giản của đối phương.
"Nếu ngươi không có danh tự, vậy ta gọi ngươi là Tiểu Hải, thấy thế nào?" Thẩm Lạc cảm thấy có chút hiếu kỳ, đi đến phía trước, vỗ mai rùa, nói ra.
Đại hải quy nghe vậy, động tác hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục hướng phía trên bờ bò qua.
"Không thích? Gọi là Tiểu Quy được không?" Thẩm Lạc đuổi theo, lại hỏi.
Nghe được tên này, Thẩm Lạc rõ ràng cảm nhận được một chút cảm xúc của rùa biển, dường như rất hài lòng.
"Ngươi có bản lĩnh gì, có thể biểu hiện ra một chút?" Thẩm Lạc lại thuận miệng hỏi.
Rùa biển nghe vậy, không tiếp tục bò nữa. Nó quay đầu nhìn Thẩm Lạc một chút, lại quay đầu nhìn thẳng về một khối đá không xa ở phía trước, đột nhiên há miệng phun ra một cái.
Mắt của Thẩm Lạc hoa lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng từ trong miệng nó bỗng nhiên bắn ra.
Nháy mắt sau, trên tảng đá kia liền truyền đến "Khanh" một tiếng vang trầm thấp.
Thẩm Lạc vội vàng đi về phía bên kia, ánh mắt không khỏi biến hóa. Trước mắt hắn, hơn khoảng mười trượng chính giữa tảng đá kia, không biết bị thứ gì xuyên qua, lộ ra một lỗ thủng lớn bằng ngón cái.
"Đó là cái gì, ngươi là thế nào làm được?" Thẩm Lạc kinh hỉ, hỏi.
Hắn vừa dứt lời, trong miệng rùa biển liền bắn ra một đạo ánh sáng trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610236/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.