“Cái này chình là cái gọi là Thức hải?” Nội tâm Thẩm Lạc khẽ động.
Trên sách cổ có ghi, nơi thần thức ý niệm con người tập trung gọi là Thức hải, cũng chính là nơi ngàn vạn ý niệm sinh ra.
Ý niệm trong lòng hắn vừa mới nổi lên lại phải vội vàng ép xuống, đồng thời toàn lực vận chuyển thuật Thông Linh.
“Lách tách.”
Một tiếng nước rơi rất nhỏ đột lên vang lên giữa mảnh không gian hư vô tăm tối.
Trái tim Thẩm Lạc cũng theo đó đập mạnh một cái.
Hắn vội vàng nương theo tiếng nước rơi kia nhìn qua, chỉ trong khoảng không không xa trước người, đột nhiên có một điểm sáng nhỏ cỡ hạt gạo xuất hiện đồng thời lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Không để hắn kịp nhìn kỹ một chút, tiếng “tí tách” lại liên tiếp vang lên.
Xung quanh hắn bây giờ, bất ngờ xuất hiện thêm rất nhiều điểm sáng màu lam, có cái ở ngay cạnh người, có cái cách xa mấy trượng, lại có cái cách khá xa, trông qua cũng phải hơn mười trượng. Đồng thời, có điểm sáng trông chỉ bằng hạt gạo, lại có điểm sáng lớn hơn đậu tằm…
Tất cả đều chớp động tỏa những tia sáng màu làm, tựa như một bầy đom đom đóm bay múa, vô cùng rực rỡ.
Thẩm Lạc thầm tán thưởng nhưng cũng hiểu rõ hiện tại không phải lúc để ngắm cảnh.
Những điểm sáng màu lam kia có lẽ chính là điểm mấu chốt để hắn thi triển thuật Thông Linh.
Ánh mắt của hắn rơi vào điểm sáng xuất hiện đầu tiên, cũng là cái gần hắn nhất, cố ý dẫn dắt thần thức của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610210/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.