Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Điền sư huynh, Thẩm sư đệ, hai người các ngươi là chó sao? Ta vừa mới về đã bị hai ngươi chặn cửa?” Một người vừa cầm chìa khóa lạch cạch mở cửa, vừa không nhịn được quay đầu qua cười nói với hai người.
Người mở cửa chính là Bạch Tiêu Thiên, hai người trong miệng y dĩ nhiên là Thẩm Lạc, người nữa là người bị La sư sai xuống núi tiếp đón Thẩm Lạc nhập quán hai năm trước, Điền Thiết Sinh.
Thẩm Lạc lên núi được một thời gian ngắn mới cảm nhận chắc chắn rằng Điền Thiết Sinh này có thể tính như người thuần phác, có điều hơi nhát gan. Y lên núi sớm hơn đại đa số đệ tử nhưng lại thường xuyên bị đám Đinh Nguyên bỡn cợt.
Bạch Tiêu Thiên và Thẩm Lạc đều từng giải vây cho y, hơn nữa ba người đều là môn hạ của La sư nên quan hệ ngày càng thân thiết.
“Vào rồi nói, vào rồi nói…” Thẩm Lạc vừa cười vừa tiếp.
Hai người hối thúc Bạch Tiêu Thiên mở cửa, đốt nến rồi chia nhau ngồi xung quanh cái bàn vuông trong phòng.
“Ui cha, mùi thơm này là…là Hồng Vận lâu há?” Điền Thiết Sinh nhìn cái bọc giấy dầu trên bàn, nuốt nước bọt.
“Biết nhìn đồ.” Bạch Tiêu Thiên đáp xong mở hết bốn gói giấy dầu ra.
Sau lớp giấy dầu kia còn có một lớp lá sen, mở hai lớp ra liền thấy mùi thịt nồng nàn tỏa ra khắp phòng.
Ngay sau đó, y cười ha ha rồi nhấc hai hai bình sứ xanh lên, đem một bình đặt vào trong chiếc hộp gỗ sơn ở góc giường, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610138/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.