Dịch: Tiểu Tán Tu
***
Tin tức về tai họa trên người đại công tử bị cao nhân trừ đi, hơn nữa đại công tử muốn xuất gia làm đạo sĩ lan truyền khắp toàn bộ Thẩm gia, lập tức dẫn tới một trận xôn xao.
Trong nhà từ trên xuống dưới, từ bà chủ Nhị nương tới người làm lẫn mấy bà vú già, mặt mũi mỗi người một kiểu phản ứng, vô cùng đặc sắc. Sau đó không lâu, tin tức thậm chí còn lan truyền khắp huyện Xuân Hoa.
Ai cũng biết, “Bệnh công tử” của Thẩm gia giàu có nổi danh trong huyện, đang yên đang lành làm đại thiếu gia sung sướng không muốn, lại bỏ đi làm đạo sĩ.
...
Hơn nửa tháng sau, bên ngoài huyện Xuân Hoa, trong một ngọn núi nhỏ hoang vu không tên.
Thẩm Lạc mặc một chiếc áo dài xanh, lưng đeo túi nhỏ, sắc mặt hơi ửng hồng, hắn đứng trong đình, liên tục nhìn khắp bốn phía xung quanh, dường như đang đợi gì đó.
Trong đình, phía trên một chiếc bàn đá rêu mọc loang lổ, có một tấm bảng hình tam giác lớn cỡ bàn tay nằm giữa. Tấm bảng màu đen nhánh giống như được làm từ tinh thiết, giờ này, nó đang tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, trông có vẻ thần kì.
“Ngươi chính là Thẩm sư đệ mà sư phụ đã nhắc tới?” Sau lưng Thẩm Lạc đột nhiên vang lên tiếng nam tử hùng hậu, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, vội vàng xoay người lại.
Chỉ thấy trong đình, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một gã thanh niên đạo sĩ dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, đang nhìn Thẩm Lạc cười.
“Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610134/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.