Dịch: Vong Mạng
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
“Khục khục…khục khục…”
Thẩm Lạc đang nằm ngủ trên giường đột nhiên vô thức ho khan một hồi rồi tỉnh dậy, sau khi gấp gáp há miệng lớn hít vào thở ra mấy hơi liền nhanh chóng lần dưới gối móc ra một cái bình nhỏ, đổ một viên thuốc màu vàng nhỏ cỡ hạt đậu tương, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống.
Xong xuôi, hắn lặng im ngồi tĩnh tọa một lúc lâu, tới khi thấy cảm giác khó chịu và sự lạnh lẽo nơi lồng ngực dần tiêu tán mới thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Hắn cười khổ xong liền lấy xấp quần áo được xếp gọn gàng trên ghế rồi chậm rãi mặc lên người, đồng thời ánh mắt theo thói quen nhìn lướt qua bàn đọc sách nơi góc phòng.
Trên bàn thấy có đặt một cuốn sách cũ nát màu vàng, ngoài bìa có ghi năm chữ nhỏ ngay ngắn màu đen ‘Xuân Hoa Dị Văn Chí’.
Thẩm Lạc khẽ nhíu mày, thu ánh mắt lại rồi chậm rãi mở cửa đi ra khỏi phòng.
“Đại công tử.”
Ở ngoài cửa, một cậu nhóc người làm tuổi khoảng mười hai, mười ba đã đứng sẵn ở đó, vừa thấy Thẩm Lạc bước ra liền tiến lên chào.
Nhìn xa hơn loáng thoáng thấy một tổ hợp lớn những trạch viện tạo thành một khối kiến trúc dài liên miên. Mỗi công trình đều ngói đỏ tường trắng, nếu đếm số lượng cả phòng lớn nhỏ cộng lại phải tới bốn, năm mươi.
“Đêm qua ta tổng cộng ho khan mấy lần? Có động tĩnh gì khác không?” Thẩm Lạc nhìn cậu người làm một cái rồi thờ ơ hỏi.
“Đại công tử, tối qua người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610131/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.