Thành bắc Hội Tân lâu.
Không khí lâm vào khó xử, Tiêu Phàm và Chu Cao Toại khắc khẩu làm mọi người không được tự nhiên.
Đúng là một lần gặp gỡ không thoải mãi.
Bốn người mỗi người một góc tự uống, hồi lâu mới có một người mở miệng:
- Hảo hảo nói chuyện... Không được mắng chửi a.
Chu Cao Toại yếu ớt nói.
Tiêu Phàm một hơi cạn sạch chén rượu đang cầm, sau đó mắt liếc xéo hắn:
- Ai mắng chửi người đâu? Ngươi nói cho ta, là ai đang mắng người?
Chu Cao Toại nghĩ nghĩ, cúi đầu suy yếu nói:
... Ta, là ta mắng chửi người.
Lúc này hắn thống hận muội muội hắn vô cùng.
Tiêu Phàm thấy Chu Cao Sí cùng Chu Cao Hi hai người lộ vẻ khó xử, hắn khôi phục bình tình.
Dù cho ba huynh đệ bọn họ bất hoà, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, bị người ngoài đánh vào mặt như vậy hẳn là chẳng khoái trá gì.
Tinh tế cân nhắc một phen, ba người này trừng phạt không được giết cũng không, nhất là mập mạp Chu Cao Sí, càng không thể đắc tội. Chỉ cần họ còn ở kinh sư, Tiêu Phàm sẽ thêm một lá bài tẩy, thêm một phần thắng khi Chu Lệ mưu phản.
Thế nên không thể không đối tốt với ba người này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm lập tức thay đổi khuôn mặt, tươi cười nâng chén kính ba huynh đệ. Ba huynh đệ Chu gia cũng biết kinh sư hiểm địa, không phải như nhà mình nên khách sáo đáp lễ, yến hội trở nên vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935607/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.