*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Phàm vừa dứt lời mọi người trong điện tức khắc ngẩn người sôi nổi nhìn về hướng Chu Lệ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Chu Doãn Văn vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Chu Lệ, xem ra hắn đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiểu Phàm.
Chu Lệ nét mặt già nua đỏ lên, xiết chặt nắm tay chậm rãi đi lên phía trước trợn mắt lên nói:
- Tiêu Phàm, nói cho rõ ràng, ai lầm quốc lầm quân?
Tiêu Phàm phất tay áo trước mặt Chu Nguyên Chương thản nhiên đáp:
- Bệ Hạ, từ khi Đại Minh lập quốc, Thát tử phương bắc sợ thiên uy của bệ hạ, từ trước đến nay đều tránh xa thảo nguyên đại mạc. Chỉ khi mùa đông đến, đứng trước nguy cơ tồn vong mới tập trung trai tráng đến biên giới Đại Minh ta liều mạng cướp bóc một phen, chưa bao giờ xuất hiện sau mùa xuân, bệ hạ không cảm thấy việc này có gì kì quái sao?
Chu Nguyên Chương sắc mặt trầm tĩnh, không nói một lời, gương mặt già nua căn bản không nhìn rõ hỉ nộ.
Khuôn mặt Chu Lệ đỏ lên vì phẫn nộ chậm rãi biến mất thay đó ẩn ẩn vài phần tái nhợt.
Tiêu Phàm nói tiếp:
- Chuyện khác thường tất có nguyên do, Thát tử Bắc phương không ngu, bọn họ không tiếc việc Đại Minh phái thiên binh ra truy kích mà cử hết trai tráng xuất binh tấn công Bắc Bình khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935535/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.