Hồ Mạc Sầu, tên cổ là Hoành Đường, ở phía tây sông Tần Hoài, sở kiến thời lục triều. Chiếm hơn mười mẫu đất, từ xưa liền có mỹ danh "Giang Nam đệ nhất danh hồ".
(Lục triều: chỉ sáu triều đại trong các thời kỳ Tam Quốc (220–280),Lưỡng Tấn (265–420),và Nam-Bắc triều (420–589) trong lịch sử Trung Quốc. Chi tiết xem ở đâyhttps://vi.wikipedia.org/wiki/L%E1%BB%A5c_tri%E1%BB%81u)
Bên hồ Mạc Sầu, Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa sóng vai đi chậm, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên thân hai người, trên mặt đất chiếu ra bóng hai người, cái bóng bỗng nhiên dựa vào thật sự gần, bỗng nhiên cách thật sự xa, như gần như xa lộ ra một cỗ tình cảm mập mờ.
Giang Đô quận chúa khuôn mặt xinh đẹp, phấn mặt hàm sương, thỉnh thoảng nghiêng đầu hung hăng trừng mắt lườm Tiêu Phàm, đôi môi đỏ mọng mỏng manh vểnh lên, miệng khẽ mắng:
- Ngốc tử! Ngốc tử! Đầu gỗ!
- Quận chúa làm sao vậy?
Tiêu Phàm thình lình nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa, tò mò hỏi.
Quận chúa phẫn nhiên thần sắc vội vàng biến đổi, khoảnh khắc hóa thành vẻ mặt điềm đạm mỉm cười, ôn nhu nói:
- Không có gì nha, nơi này cảnh sắc tuyệt hảo, khiến người vui vẻ thoải mái, ta đây là đang cảm khái...
Tiêu Phàm đại biểu đồng ý, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra, xúc động nói:
- Không sai, Giang Nam đệ nhất danh hồ, quả nhiên danh bất hư truyền, khứ quốc hoài hương, ưu sàm úy ki chi sầu, tẫn sổ toàn vong, bất quý kỳ danh, hồ Mạc Sầu hồ, Quân Mạc Sầu...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935527/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.