Đối với Tiêu Phàm mà nói, làm cho hôn sự giữa Giang Đô quận chúa và Cảnh Tuyền không thuận lợi chỉ giống như một cái nhấc tay.
Tiêu Phàm chỉ sợ phản ứng của Chu Nguyên Chương, một khi bỏ qua Chu Nguyên Cương, hắn chỉ cần lôi ra một cái cớ cũng có thể làm cho hôn sự Giang Đô quận chúa và Cảnh Tuyền liền thất bại.
Tiêu Phàm hiện giờ không thể không thừa nhận, đôi khi mình quả thật không thể nào giống chính nhân quân tử.
Bất quá khi nói với Mặc Ngọc hắn vẫn giữ lại vài phần.
Hắn nói :
- Tạm thời không thể để Giang Đô quận chúa gả cho Cảnh Tuyền.
Nhưng thực sự mình không thể cưới quận chúa, bỏi vì hắn không thể nắm chắc có thể làm cho Chu Nguyên Chương thay đổi chủ ý.
Tiêu Phàm trái lo phải nghĩ, hắn có thể vì quận chúa làm gì cũng được, bất quá chỉ có điểm này là khó xơi quá.
Hai canh giờ đã qua, Tào Nghị vội vã đi vào đại môn Tiêu phủ.
-Đại nhân, nghe nói người tìm ta?
Tào Nghị bước nhanh tới nội đường, còn chưa ngồi xuống liền vội hỏi.
Tiêu Phàm vừa nhấc tay, sau đó liếc mắt nhìn Thái Hư :
- Đi, ba người chúng ta tìm một nơi kín đáo nói chuyện.
Nơi kín đáo đương nhiên là rừng đào nhỏ tiền viện của Tiêu phủ, chỗ này chẳng những thanh tĩnh, hơn nữa phạm vi hơn mười trượng gió thổi cỏ lay đều có thể thấy rõ ràng.
Chuyện này quá mức trọng đại, Tiêu Phàm không thể không cẩn thận, càng ít người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935509/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.