- Người ở bên trong nghe đây, cho các ngươi thời gian một nén hương, nén hương tàn mà không thấy bạc ta sẽ giết con tin! Ta thật sự sẽ giết con tin đấy!
Thanh âm chói tai vẫn vang lớn ngoài biệt viện của Yến Vương.
Cẩm Y vệ Thiên hộ Tào Nghị đứng bên cạnh Tiêu Phàm, vẻ mặt vặn vẹo, giống như cố gắng nghẹn cười, sắc mặt căng ra đến mức đỏ bừng.
Một Thiên hộ khác là Viên Trung dù sao cũng là xuất thân hoàng gia thân quân. Thấy thế không khỏi có chút không yên nói:
- Tiêu đại nhân, ngài hôm nay làm như vậy có phải là có chút thiếu thỏa đáng? Yến Vương điện hạ dù sao cũng là thân vương hoàng tử, khu vực này toàn là phủ đệ công khanh hầu bá, ngài hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy nếu bệ hạ biết...
Tiêu Phàm đưa loa tự chế to bự sang bên cạnh cho một gã cẩm y giáo úy, để hắn dựa theo lời mình vừa hô hét tiêó, sau đó chẳng hề để ý cười nói:
- Bệ hạ biết cũng không quan trọng, hôm nay làm việc này, ta dám cam đoan bệ hạ tuyệt đối không trách cứ ta. Bệ hạ nói qua, vụ án ta gặp tối hôm qua tự ta xử lí. Ta không cho người trực tiếp vào biệt viện Yến Vương đốt nhà đã là cực kỳ khách khí rồi, nói không chừng bệ hạ còn khen ta khoan hồng độ lượng đấy.
Viên Trung lau mồ hôi, ngươi cũng mang theo một đám lớn Cẩm Y vệ chạy tới cửa nhà người ta chửi đổng, cái này gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935490/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.