(Lại một chương cười không kịp bịt mồm, may mà vẫn đủ hàm răng)
Bên trong Phụng Thiên điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài điện bình minh đã lên, trời sáng mau quá, song trong điện lấy Hoàng Trừng cầm đầu một đám Thanh Lưu tâm tình của bọn hắn vẫn bị vây trong bóng tối, hôm nay lâm triều thế cục nghịch chuyển kinh thiên, làm bọn hắn từ trong đáy lòng cảm thấy sợ hãi, run sợ.
Từ khi nào, một tên tiểu tử lần đầu vào triều chưa được nửa năm lại lặng lẽ tạo nên vây cánh ở trên triều đình thành một mạng lưới khổng lồ như thế? Cả triều công hầu, lục bộ Cửu khanh quan viên, có một nửa người bị hắn mượn hơi, vốn là trong triều đều là Thanh Lưu nhất phái, tượng trưng vua thánh thần hiền thịnh thế hân hoan không dứt Hoàng Trừng hôm nay mới phát hiện, cái gọi là cả triều thanh lưu, thì ra chỉ là một loại ảo tưởng lừa mình dối người, các đại thần đã sớm nội bộ lục đục, chẳng qua là duy trì mặt hòa khí bên ngoài mà thôi.
Mà Tiêu Phàm này cùng chỉ là tiến sĩ xuất thân tú tài, như thế nào lại xảo diệu đem những đại thần này hợp lại với nhau, tạo thành một thế lực mới, cùng thế lực Thanh Lưu đối kháng trong triều đình.
Hoàng Trừng nghĩ mãi vẫn không có cách lí giải. chỉ là một Cẩm Y Vệ Đồng Tri, hắn làm sao làm được?
Hoàng Trừng cảm thấy lo sợ không yên.
Lâm triều ngày hôm nay, chẳng lẽ là dấu hiệu thế lực gian thần trong triều đã bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935477/chuong-112-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.