Lưu Tam Ngô lại chắp tay với Tiêu Phàm rồi xoay người đi, chỉ nghe hắn lẩm bẩm:
- Không thể ngờ trong Cẩm Y Vệ lại có người giảng đạo lí, dị số, dị số.
Tiêu Phàm lau mồ hôi, xấu hổ, xấu hổ quá.
Sự thực chứng minh dị số rất khác thường, người ta đi tiểu thì tè ra đất, dị số đi tiểu thì hướng lên trời. Kẻ như vậy rất đáng ghét.
Cẩm Y Vệ dị số Tiêu đồng tri thành thật đi ra ngoài Ngọ môn thì liền bị một đại thần cừu hận điên cuồng trả thù.
Bốp!
Một chiếc giày quan công màu đen bay trúng đầu Tiêu Phàm khiến hắn lảo đảo.
- Ai? Ai dám đánh lén ta?
Tiêu Phàm giận tím mặt.
- Bản quan ném ngươi, ngươi muốn thế nào?
Âm thanh thở dốc truyền tới.
Tiêu Phàm quay lại thì giật mình, kinh hãi nói:
- Hoàng đại nhân! Sao ngài lại bị đánh thành ra như vậy?
Kẻ ám toán là Ngự Sử Hoàng Quan, trong triều thất lễ bị Chu Nguyên Chương sai người đuổi ra khỏi kim điện đánh cho mấy đình trượng.
Xem ra đình trượng này đánh rất cật lực, Hoàng Quan quỳ rạp xuống đất không đứng lên nổi, cả người đau đớn run rẩy, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, mông chổng cao lên trời tư thế rất khó coi. (Vậy mà vẫn dư sức tháo giày ra nắm, đúng là bái phục)
Tiêu Phàm đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng Quan đưa tay ra rất nhiệt tình:
- Hoàng đại nhân, hạ quan đưa ngài hồi phủ, sau này trên kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935451/chuong-107-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.