Chuyện này nhìn qua thì hương diễm nhưng thực ra lại chẳng được như vậy. Nếu để Tiểu Phàm thực lòng chắc chắn sẽ nói: tiểu nương xuống tay thật nặng a!
Một cô nương thoạt nhìn yểu điệu không ngờ xuống tay lại kinh khủng như vậy, khiến cho Tiểu Phàm suýt nữa thì trứng chạy lên cổ.
Nữ nhân trong hoàng cung quả nhiên không dễ chọc, kiếp trước hắn xem rất nhiều phim truyền hình nói về nội cung, bây giờ thì tin rồi.
Chu Nguyên Chương tuyên hắn đến điện, vì thế không thể trì hoãn quá lâu. Tiêu Phàm nhe răng trợn mắt nhích chân, từng bước từng bước gian nan đi vào Võ Anh điện. Bộ dáng như là thái giám vậy.
Chu Nguyên Chương ngồi ở bên trong, thần sắc mệt mỏi. Hôm nay hoàn toàn phủ định quốc sách mà lão vẫn luôn đắc ý. Hiện tại lão cảm thấy nản lòng thoái chí, thầm than thở chân đất chung quy vẫn là chân đất. Hơn ba mươi năm chấp hành chính sách phiên vương kết quả chỉ là một trò cười lớn, hơn nữa chuyện này rất khó giải quyết. Trước kia, người mà lão không thích thì đem giết chết, nhưng hiện tại có thể nhắm mắt làm sao? Chẳng lẽ lại bắt giết hết nhóm người đó?
Lão không thể xuống tay, với người ngoài thì Chu Nguyên Chương là kẻ tàn nhẫn, ác độc hiếu sát nhưng trước mặt tôn tử thì là một lão nhân hiền lành, sao có thể hạ thủ với chính con cháu của mình?
Chu Nguyên Chương cả đời chinh chiến, trải qua vô số sóng gió. Thời khắc này mới chân chính cảm nhận được. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935418/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.