Thời tiết của Giang Phổ huyện trở nên rét đậm, khi buổi trưa tới, bên ngoài cổng thành phía bắc xuất hiện một đám khất cái quần áo tả tơi. Danh từ khất cái chính là một trong những thứ xuất hiện từ xa xưa nhất, từ khi xã hội loài người phân ra giai cấp, khất cái cũng được sinh ra. Nghề nghiệp này là lựa chọn cuối cùng của đám người nghèo, phiêu bạt bốn phía, không chỗ nương tựa, bị người khinh, bị chó khi, chỉ lo ba bữa cơm, áo quần rách nát, chua xót gian nan chỉ có bản thân họ mới hiểu.
Bọn khất cái này có nam có nữ, có già có trẻ, trong tay mỗi người đều cầm môt cây gậy trúc cao cỡ nửa người, bưng một cái chén bể, thậm chí còn có cả một mảnh ngói vỡ, trên người là một bộ quần áo đơn nát tươm. Dưới thời tiết hàn đông rét đậm này, đám ăn mày đều lạnh run, thân thể muốn đông cứng lại, một đường tập tễnh đi tới, khi tới gần cửa thành, đám khất cái hiển nhiên có chút do dự, vừa muốn vào nhưng lại sợ. Bọn họ là một đám người tự ti tự tiện bị cực khổ dày vò, bọn họ đã quen với những ánh mắt hèn mọn soi mói, quen bị người khác xua đuổi, đánh đập, vì sinh tồn, bọn họ ném đi tất cả tự tôn không tất yếu, chỉ vì đổi lấy một bữa tàn canh lưng dạ.
Một nữ hài với thân thể nhỏ yếu gian nan bước đi trong đám khất cái. Nàng cũng giống như tất cả những kẻ khất cái khác, thần sắc trống rỗng chết lặng, phảng phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935352/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.