*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quá trình chờ đợi đồ ăn thật là dài, bởi vì sinh ý của Kim Ngọc lâu rất tốt, có thể nói là chật kín chổ ngồi. Trong sảnh đường rộng lớn, bàn nào cũng có khách, bọn họ nâng chén cụng ly, cao giọng cười nói. Điếm tiểu nhị bưng khay xuyên qua xuyên lại giữa các bàn như cá lội nước, trông thật ồn ào náo nhiệt.
Tiêu Phàm ghen tị đến nỗi đỏ cả mắt. Nếu Kim Ngọc lâu không có bối cảnh thâm hậu, thì việc mua bán đắt đỏ như vậy ắt phải thuộc về Túy Tiên lâu. Thực khách trong sảnh đường mấy ai không vì cái chiêu bài Hoàng tri huyện mà tới, đây là phương thức vuốt mông ngựa chuẩn nhất.
Khẽ ho hai tiếng, Tiêu Phàm thầm thì với Thái Hư:
- Ngươi còn chưa hỏi vì sao ta lại mời ngươi đến Kim Ngọc lâu ăn cơm đúng không?
Thái Hư ra vẻ nhàn nhã, dù bận vẫn ung dung vuốt chòm râu, khoan thai đáp:
- Bần đạo đã sống hơn 100 tuổi, chút tâm tư nhỏ nhoi ấy của ngươi mà cũng nhìn không ra há chẳng phải chui trong bụng chó còn hơn sao? Bất quá bần đạo chỉ ra sức ăn, mặc kệ ân oán của Túy Tiên lâu và Kim Ngọc lâu. Nếu ngươi có gây chuyện, bần đạo lập tức té ngay. Chớ quên, bần đạo biết khinh công..
Tiêu Phàm hận đến nỗi nghiến chặt răng, khinh công quả là bổn sự rất oách. Ngay lúc này đột nhiên Tiêu Phàm có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935304/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.