Tiêu Phàm cảm thấy mình phải làm một việc gì đó. Bất luận là hắn đối với Trần Tứ Lục có bao nhiêu oán niệm thì hiện tại hắn cũng là chưỡng quỹ của Túy Tiên lâu, hắn không thể trơ mắt nhìn Túy Tiên lâu trong nhiệm kỳ của mình lại phải đóng cửa, điều đó đối với người xuyên việt như mình quả là vũ nhục. Tiêu Phàm cảm thấy mình thực sự bị người cổ đại khinh thường quá nhiều lần.
Trần Tứ Lục trong vòng mười hai mươi năm có thể tạo ra được một gia nghiệp như vậy, chứng tỏ hắn không phải là người đơn giản, Tiêu Phàm có cảm giác như bị người ta tính kế. Mới vừa lên làm chưởng quỹ, Tiêu Phàm đã đụng phải đối thủ mạnh mẽ Kim Ngọc lâu.
Đối thủ này có bối cảnh thâm hậu, Trần Tứ Lục cũng không thể trêu vào, mình lại chỉ là một tên cô gia bất lực, đương nhiên càng không thể trêu vào. Nhưng mà… không trêu chọc cũng không được, cứ như vậy chẳng mấy chốc Túy Tiên lâu sẽ phải đóng cửa.Trần Tứ Lục tiền nhiều, vốn lớn, mất cửa hàng này còn có cửa hàng khác, với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng lớn lắm, nhưng với mình thì lại khác.
Hoàng tri huyện mở tửu lâu, nếu là trước kia thì Tiêu Phàm không dám có chủ ý, Hoàng tri huyện ở huyện Giang Phổ có thể xem như một tay che trời, trêu chọc vào hắn chẳng phải tự mình tìm phiền toái sao? Bất quá hiện tại lại bất đồng, may mắn Tiêu Phàm lại biết trong huyện Giang Phổ còn có một vị Tào huyện lệnh. Nếu mà có thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/108027/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.