Chương trước
Chương sau
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Niệm tự mình tới cửa đón cậu, Lâm Tri từ sớm đã chuẩn bị xong, áo gió màu nâu, áo lông nhạt màu, khăn quàng cổ màu sắc tươi sáng, đầu tóc không được chải chuốc tỉ mỉ tạo nên hình tượng nhu hòa.
Nhìn cậu có vẻ nghỉ ngơi rất tốt, Lý Niệm lúc này mới có thể buông xuống sự lo lắng. Vị tổ tông này của cô bình thường nhìn qua nhu hòa, ấm áp, toàn thân quý khí, nhưng thực chất lại là một người rất tùy hứng, còn không biết chú trọng thân thể chính mình. Bình thường thì không sao cả, nhưng quảng cáo ngày hôm nay vô cùng quan trọng đối với bọn họ, đối phương là một nhãn hiệu rượu nổi tiếng trên thế giới, mặc dù là nhãn hiệu trong nước, nhưng chủ yếu được bán trên thị trường quốc tế, người phát ngôn trước đây đều là những nhân vật nổi tiếng ở nước ngoài, lần này đối phương có ý định đột phá, lần đầu tiên để cho người châu Á làm người phát ngôn, vậy nên cơ hội tốt này mới rơi trên đầu bọn họ.
"Ngày hôm nay chủ yếu là chụp ảnh tĩnh, lượng công việc cũng không lớn, nhưng nghe nói tổng tài đối phương cũng sẽ có mặt, người nọ có chút khó đối phó." Sau khi ngồi vào trong xe, Lý Niệm bắt đầu liên miên lải nhải nhắc nhở cậu hôm nay phải chú ý hạng mục công việc, thuận tiện còn đeo thêm cho cậu một vật trang sức trang nhã. Lâm Tri ngày hôm nay khí sắc tốt, ngũ quan cậu rất sâu, thêm đồ trang sức cũng càng thêm hấp dẫn đoạt mắt người nhìn. Cậu trời sinh là người có thể dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, hơn nữa cậu đã ở trong cái vòng này lăn lộn hơn mười năm, so với nhiều tiểu thịt tươi hiện nay càng thêm trầm ổn cùng khí độ, bất kể là khuôn mặt hay vóc người cũng rất có khí chất, đều là lựa chọn hàng đầu, nên chuyện truyền thông luôn luôn thích dùng "hormone di động" để hình dung cậu cũng không có gì lạ.
"Đây là tổng tài của bọn họ?" Lâm Tri chỉ biết đây là một người rất có địa vị, còn về chức vụ là gì thì cậu thật sự không biết.
"Tiêu Minh bình thường đều chiếm vị trí người đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh." Lý Niệm không giải thích nhiều, theo cô biết Lâm Tri là người bình thường không thích xem thông tin trên mạng, vì vậy cậu không biết Tiêu Minh cũng là chuyện bình thường.
Hắn là một phú nhị đại ngậm muỗng vàng lớn lên, thêm vào trí thông minh và sự quyết đoán không chỉ giúp hắn ở trên thương trường đánh đâu thắng đó, mà còn có thể đem chuyện trong nhà xử lý gọn gàng. Chỉ cần là những vụ làm ăn mà hắn đầu tư, đều có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần. Trừ những thứ đó ra, Tiêu Minh còn là nhân vật được các phóng viên nhớ thương, các mối quan hệ của hắn từng cái từng cái được đưa lên trang nhất, ở trong vòng luẩn quẩn này hắn chính là một vị kim chủ đứng đầu bảng, tuổi trẻ, tài cao lại giàu có, điều này chẳng ai sánh được với hắn.
Khi nghe cô nhắc tới hắn, trong mắt Lâm Tri lóe lên tia ám sắc, bất quá cậu che giấu rất tốt, sau đó liền nói lời an ủi: "Chị đừng quên em dựa vào thực lực để kiếm cơm, cho dù là một tổng tài thì cũng không thể làm khó được chúng ta."
Khi bọn họ tới, toàn bộ nhân viên đều đã có mặt, phòng chụp hình ồn ào nhưng không loạn, bầu không khí có chút khẩn trương, thợ trang điểm đưa Lâm Tri tới phòng hoá trang, từ đầu tới cuối một câu cũng không nói, đến cuối cùng cậu mới phát hiện ra đầu sỏ gây tội chính là vị tổng tài khó tính Tiêu Minh ngồi ngay ngắn ở góc phòng, không chút kiêng kỵ đánh giá cậu, ngay cả khi đối diện, hắn cũng lộ ra nụ cười trào phúng.
Tính tình so với trong tưởng tượng còn kém hơn! Lâm Tri vẫn treo lên nụ cười ôn hòa, cũng mượn cơ hội này nhìn thoáng qua vị kim chủ đại danh đỉnh đỉnh. Nếu là người bình thường thì cậu sẽ chỉ để ý tới khí chất cùng trang phục của hắn, nhưng hiển nhiên, Tiêu Minh cũng không phải người bình thường. Hai tròng mắt hắn sâu thẳm như một đầm nước, môi mỏng, ấn đường rất sâu, da dẻ màu đồng khỏe mạnh, hơn nữa vóc người hắn rất hoàn mỹ, tựa hồ chỉ cần hắn ngồi yên ở đó thì cả người đã tỏa ra khí chất vương giả.
Dù mơ hồ cảm nhận được sự không quan tâm cùng ghét bỏ của vị tổng tài này, Lâm Tri cũng không để trong lòng. Cậu là người không mang thù, nhất là đối với người như Tiêu Minh, đối phương chỉ cần một cái liếc ngang, ở trong mắt cậu cũng là một loại ve vãn, khiến cho lòng cậu cũng bị gãi tới ngứa ngáy, nhiều năm không hưởng qua tư vị dương v*t thật khiến tao huyệt trống rỗng vô cùng, không biết là vị tổng tài này có danh xứng như thực không?. ngôn tình hoàn
Tiêu Minh bày ra sắc mặt không tốt cũng là chuyện bình thường. Trong tay hắn là loại rượu xa xỉ nhất, mà điều kiêng kị chính là tự hạ thấp bản thân. Lần này mời một tiểu minh tinh làm người phát ngôn, hắn là người đầu tiên phản đối, hắn không hiểu quy tắc của giới giải trí, cũng càng không muốn tìm hiểu loại tiểu minh tinh này, toàn bộ người bên bộ phận tuyên truyền đều mù rồi, quyết tâm để người này làm người phát ngôn. Vóc người chỉ có thể xem như thon dài, không đủ cao lớn, vì mang kính nên có vài phần nhu hòa, vừa rồi hắn không có bày ra sắc mặt cáu kỉnh còn coi như là tốt, nhưng chỉ riêng điều này vẫn không thể thay đổi suy nghĩ của hắn.
Bá đạo tổng tài Tiêu Minh trong người không có tế bào nghệ thuật đem Lâm Tri mắng thầm, đợi đến khi chính thức chụp ảnh, lông mày của Tiêu Minh vẫn còn nhíu lại, thẳng đến khi tiểu minh tinh xuất hiện trước màn hình, bỏ đi chiếc áo bành tô rộng.
Bùm bùm, Tiêu Minh tựa hồ nghe tiếng tim đập loạn xạ của mình.
Đoàn đội của Lâm Tri bình thường cho cậu đi theo phong cách ấm áp, nên cậu vẫn luôn đeo kính, bất quá hôm nay quảng cáo yêu cầu hình tượng mị hoặc, cho nên không thể đeo kính, tóc được vuốt sang hai bên, nút áo mở đến nút cuối cùng, từng mảng nhỏ họa tiết càng tôn thêm da dẻ trắng nõn mịn màng, thật sự là rất câu nhân.
Lâm Tri đi tới trước bối cảnh, nhân viên hiện trường đưa cho cậu một cái ly có thân dài, lúc nãy chuẩn bị vào thì nhiếp ảnh gia đã chỉ cậu cách cầm ly, huống chi, từ lúc bắt đầu tới giờ, vị tổng tài kia vẫn luôn nhìn cậu. Cậu câu lên khóe miệng, hương rượu quanh quẩn trên chóp mũi, bưng ly rượu lên, ngửa cổ nếm thử. Lâm Tri trời sinh đã là diễn viên, cậu càng thêm hiểu rõ làm cách nào để hấp dẫn người khác. Rượu từ từ chảy xuống, cặp mắt hoa đào lưu chuyển, đầu hơi hơi ngẩng lên, cần cổ thon dài xinh đẹp như thiên nga, đem đến cho người ta cảm giác vừa cao quý vừa mị hoặc, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy thanh âm của máy ảnh.
"Rất tốt, rất hoàn mỹ! Tổ đạo cụ mau lên, chúng ta chuyển cảnh khác."
Bởi vì Lâm Tri biểu hiện vô cùng xuất sắc nhiếp ảnh gia lại rất chuyên nghiệp, nên nhiệm vụ ngày hôm nay có thể hoàn thành sớm. Lý Niệm sợ cậu bị lạnh, vừa kết thúc cô đã vội phủ lớp áo bành tô lên cho cậu. Lâm Tri vô cùng nổi tiếng, trong phòng có không ít người hâm mộ của cậu, bất kể là muốn ký tên hay đặt câu hỏi, cậu đều nhất nhất đáp lại, dư quang lưu luyến nhìn về phía Tiêu Minh, vị tổng tài này giờ đây sắc mặt đã nhu hòa hơn, chắc chắn là biểu hiện của cậu đã khiến hắn thay đổi suy nghĩ.
"Tôi có lời muốn nói, hôm nay chúng ta hoàn thành xong sớm như vậy hay là đi liên hoan một bữa đi." Giám đốc nghệ thuật của Tiêu thị nóng lòng nói, "Không biết Lâm Tri tiên sinh có nể mặt đi cùng chúng tôi hay không?"
"Đương nhiên." Lâm Tri cong cong khóe mắt trả lời, nhìn về hướng Tiêu Minh. Tiêu Minh bị ánh mắt này của cậu làm cho có chút chột dạ, một lúc sau quay đầu nhìn sang, ánh mắt đó đã không còn.
Giống như khi đang buồn ngủ có người đưa gối tới, Tiêu tổng, anh không thoát khỏi tôi đâu.
Hết chương 3.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.