Dạo gần đây Trình Tư có phần buồn bực, anh cảm thấy Hứa Minh Ưu đang trốn mình.
Ví dụ lúc trước anh gửi tin nhắn, Hứa Minh Ưu đều trả lời rất nhanh, mà bây giờ, đến cả nửa ngày mới trả lời được một tin: vừa rồi bận; sạc pin điện thoại; không nhìn thấy; sóng điện thoại không tốt…
Hay lại giống như lần anh mời Hứa Minh Ưu đến phòng làm việc của mình ăn cơm, Hứa Minh Ưu lại trả lời: gần đây bận; sức khỏe không tốt; đồ ăn trong nhà còn nhiều quá, không ăn thật lãng phí; phải dạy phụ đạo cho con gái nhà hàng xóm…
Tóm lại, các loại lý do.
Trình Tư nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân chỉ có thể là việc cậu ấy rơi nước mắt ngày hôm đó. Có lẽ cậu ấy cảm thấy ngượng, nhưng Trình Tư lại cảm thấy rất cảm động.
Người này khiến anh thấy vừa ấm áp vừa vui vẻ, anh không muốn chỉ vì chuyện này mà mất đi người bạn như cậu.
Mặt khác, Hứa Minh Ưu cũng rất phiền não.
Không biết dạo gần đây Trình Tư bị làm sao, cứ liên tục rủ cậu đi chơi hay đi ăn cơm, mấy lý do có thể dùng cậu đều đã dùng gần hết sạch rồi.
Hiện tại Hứa Minh Ưu còn chưa muốn gặp mặt anh ta.
Ngày hôm đó khóc đến mức như thế, lại bị anh ta ôm lấy, mãi cho đến giờ nhớ lại cậu vẫn còn ngượng chết đi được.
Nói trắng ra thì cũng chỉ tại da mặt cậu mỏng, hơn nữa bản thân cậu ngay từ đầu cũng không cách nào dùng tâm trạng bình thản để đối xử với anh ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-va-tho-san-anh/1307504/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.