Ngồi trong quán Ánh Trăng, lúc này Hứa Minh Ưu mới có cơ hội quan sát kỹ người trước mặt.
Trình Tư đã cởi áo vest, nút ở tay áo sơ mi cũng đã thả ra, cà vạt không còn nghiêm chỉnh như lúc đầu nữa, so với khi bước trên thảm đỏ ban chiều thì cả người mất đi vài phần nghiêm túc, lại nhiều thêm đôi chút ngỗ ngược.
Trình Tư đang chăm chú rót trà cũng cảm thấy ánh nhìn của người đối diện, ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
Hứa Minh Ưu chột dạ cúi mặt xuống: “Không có gì.”
Tiếp theo lại giống như nhớ ra chuyện gì, cậu hỏi tiếp: “Hôm nay lúc bọn họ bảo anh hát, sao anh không hát thế?”
Trình Tư không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Cậu đã từng nghe tôi hát chưa?”
Hứa Minh Ưu gật đầu.
Trình Tư: “Có thích bài nào không?”
Hứa Minh Ưu buột miệng: “Tôi thích nhất bài 'Chương cuối'.”
Trình Tư: “Ừ, bài đó tôi cũng rất thích.”
Anh dừng một chút, lại tiếp: “Thật ra nói với cậu cũng không sao. Hứa Minh Ưu, tôi không thể hát được nữa rồi.”
Lúc nói câu này giọng Trình Tư hơi trầm xuống, Hứa Minh Ưu hoài nghi bản thân có phải nghe nhầm rồi không: “Cái gì?”
Trình Tư: “Mấy năm trước phải phẫu thuật, thật ra cũng không đến nỗi không mở miệng được, chỉ là không cách nào hát được như trước đây. Hơi ngắn lại không ổn định, âm giọng khàn khàn, tóm lại có rất nhiều vấn đề, không thể hồi phục lại như cũ. Thời gian lâu rồi, cũng chẳng còn muốn mở miệng hát nữa.”
Nói cho cùng, Trình Tư là người rất kiêu ngạo.
Cũng giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-va-tho-san-anh/1307501/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.