🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đi dạo một lúc, Dạ Ngân Tuyết cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, cô nhíu mày quay người lại thì không thấy ai, Trần Uyển Dư đi bên cạnh thấy Dạ Ngân Tuyết nhíu mày, gương mặt có chút khó coi như thế liền cất giọng hỏi:

"Sao vậy Tiểu Tuyết? Có chuyện gì sao?"

Dạ Ngân Tuyết vẫn nhíu chặt đôi mày lại cất giọng vừa đủ hỏi Trần Uyển Dư và Tạ Anh Minh:"Hai người có cảm thấy dường như là có ai đang theo dõi chúng ta không?"

Tạ Anh Minh nhìn Dạ Ngân Tuyết rồi quay người lại nhìn đằng sau, anh lắc đầu đáp lại:"Đâu có ai đâu, chắc là do em đang mang thai mới nhạy cảm như vậy."

"Tiểu Tuyết!" Từ đằng xa, Dạ Khải Hiên cùng Nam Hoàng Trung vẫy tay, chạy đến Dạ Ngân Tuyết, Trần Uyển Dư và Tạ Anh Minh.

Dạ Khải Hiên chạy đến vô tình nhìn thấy có một đám người đang nấp đằng xa, anh cau mày, cảm giác có điều chẳng lành sắp xảy ra, Nam Hoàng Trung cũng thấy, Dạ Khải Hiên mỉm cười nhạt nói với mọi người:

"Tiểu Tuyết! Chúng ta hãy mau chóng quay về thôi."


Dạ Ngân Tuyết chau mày, nhìn Dạ Khải Hiên, cô khẽ hỏi anh:"Anh hai! Có phải anh cũng cảm nhận được là có ai đó đang theo dõi chúng ta không?"

Nam Hoàng Trung đứng bên cạnh Trần Uyển Dư gương mặt nghiêm túc, khẽ cất giọng đáp lại:"Không phải là cảm giác mà là anh và Khải Hiên nhìn thấy, có một đám người đang theo dõi chúng ta đấy. Chúng ta mau quay về thôi."

Dạ Ngân Tuyết gật đầu, Dạ Khải Hiên cùng Tạ Anh Minh nhanh chóng dìu cô quay về, Nam Hoàng Trung nắm lấy tay Trần Uyển Dư, nhanh chóng cùng mọi người quay về.

Đám người kia dường như đã cảm nhận được mọi người đã phát hiện bọn họ đang theo dõi, không chần chừ, lén lút nữa, bọn họ nhanh chóng lao về phía của Dạ Ngân Tuyết, Dạ Khải Hiên cùng Tạ Anh Minh vội vàng dìu Dạ Ngân Tuyết chạy đi, Nam Hoàng Trung nắm tay Trần Uyển Dư chạy nhanh.

Người mà bọn họ nhắm đến chính là Dạ Ngân Tuyết, pằng...tiếng súng vang lên, rất may không trúng cô, Dạ Khải Hiên rút súng ra bắn trả, vừa chạy vừa dìu em gái mình lại vừa bắn đáp trả. Thấy tình hình không ổn, Dạ Khải Hiên gấp gáp, vội vã nói với Tạ Anh Minh:

"Anh Minh! Anh hãy mau đưa Tiểu Tuyết chạy đi, tôi sẽ ở lại đây chặn bọn chúng."

"Không được, anh hai! Em không thể bỏ anh lại đây một mình được, anh chỉ có một mình, bọn chúng lại có rất nhiều người làm sao mà anh chống lại được."

"Còn có anh. Uyển Dư! Em hãy cùng Tiểu Tuyết chạy đi, anh và Khải Hiên có súng, hai người bọn anh sẽ cầm chân chúng." Nam Hoàng Trung lên tiếng nói.

Tạ Anh Minh gật đầu, bây giờ an nguy của Dạ Ngân Tuyết là quan trọng nhất, cô còn đang mang thai.

Không thể chần chừ thêm, Tạ Anh Minh kéo Dạ Ngân Tuyết chạy đi, Trần Uyển Dư không muốn đi cũng không được, cô dìu Dạ Ngân Tuyết vội chạy đi.

Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên đến đấy, nhìn thấy Dạ Khải Hiên cùng Tạ Anh Minh đang cầm chân chúng liền cùng bọn người Hạo Tư chạy đến giúp đỡ.

Những người được cử đến âm thầm bảo vệ Dạ Ngân Tuyết cũng xuất hiện, bọn họ chia ra, một nhóm bảo vệ cô, một nhóm ở lại giúp Dạ Khải Hiên.

Dạ Khải Hiên nhìn thấy Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên xuất hiện thì kinh ngạc không thôi:"Ba! Mẹ! Tại sao hai người lại ở đây?"


"Ba mẹ đến đây là để cứu con và Tiểu Tuyết đấy." Dạ Thành Đông tập trung bắn bọn người kia vừa trả lời anh.

"Ở đây tôi giao cho các cậu. Tiểu Hiên! Hoàng Trung! Chúng ta hãy mau đi tìm Tiểu Tuyết." Dạ Thành Đông lo lắng cho Dạ Ngân Tuyết liền giao chuyện này lại cho bọn người Hạo Phú rồi nhanh chóng cùng Hạ Tử Quyên, Dạ Khải Hiên, Nam Hoàng Trung chạy đi tìm cô.

Bọn người Dạ Ngân Tuyết đang chạy thì bỗng nhiên dừng lại, trước mặt ba người là một người đàn ông mang mặt nạ, tay cầm súng chỉa vào Dạ Ngân Tuyết, phía sau còn có hai người gương mặt đằng đằng sát khí.

Tạ Anh Minh kéo Dạ Ngân Tuyết ra phía sau, bảo vệ cho cô, hai người phía sau lao đến khống chế Trần Uyển Dư và Tạ Anh Minh. Dạ Ngân Tuyết bị người đàn ông mang mặt nạ kia dồn ép, theo phản xạ cô từ từ lùi lại, không cẩn thẩn ngã xuống đất.

Đầu súng kia từ từ gần lại đầu của Dạ Ngân Tuyết, Dạ Thành Đông cùng những người khác chạy đến, Dạ Thành Đông nhìn thấy ông ta định nổ súng liền lao đến ôm lấy Dạ Ngân Tuyết, bảo vệ che chắn cho con gái của mình.

Pằng! Tiếng súng vang lên, viên đạn ghim thẳng vào bả vai của Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên nổ súng bắn người đàn ông bí ẩn kia, nhưng đáng tiếc chỉ trúng vào cánh tay, ông ta nhận thấy tình hình không ổn liền lớn tiếng ra lệnh:

"Rút thôi!" Người đàn ông ấy ôm chặt cánh tay cùng thuộc hạ chạy đi.

Hạ Tử Quyên vội vã đỡ lấy Dạ Thành Đông, Dạ Ngân Tuyết cùng Dạ Khải Hiên hoảng hốt lo lắng, đồng loạt gọi:Ba! Ba!"

Đột nhiên, bụng Dạ Ngân Tuyết truyền lên một cơn đau dữ dội, cô ôm bụng, mặt biến sắc, nhăn nhó kêu lên:

"Áaa...aaaa...Bụng...bụng con đau quá."

Trần Uyển Dư hốt hoảng, hoang mang cất tiếng:"Không xong rồi, chắc là Tiểu Tuyết đã bị động thai rồi."

Cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn khiến Dạ Ngân Tuyết ôm bụng kêu lớn, Hạ Tử Quyên cầm máu cho Dạ Thành Đông rồi cùng mọi người vội dìu cô và Dạ Thành Đông đi ra xe, chạy đến bệnh viện gần nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.