Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103
Chương sau
Ăn xong, Lăng An Vũ bước lên phòng của Dạ Khải Hiên, anh cúi người chào dáng vẻ đầy cung kính: "Thiếu gia! Anh gọi tôi là vì chuyện của tiểu thư sao?" Dạ Khải Hiên quay người lại nheo mắt nhìn anh cất giọng nói khá lạnh của mình: "Vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết đi rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao cậu lại đột nhiên lại lạnh nhạt với Tiểu Tuyết? Còn nữa thái độ của Tiểu Tuyết đối với cậu tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy?" Lăng An Vũ hít thở thật sâu nói cho Dạ Khải Hiên biết chuyện: "Hôm qua, tiểu thư đã thổ lộ tình cảm của mình với tôi và tôi đã từ chối cô ấy." "Cái gì chứ? Tiểu Tuyết chủ động thổ lộ tình cảm với cậu? Cậu từ chối em ấy sao? Tại sao chứ?" Dạ Khải Hiên kinh ngạc không thôi, anh không ngờ em gái của mình cũng có tình cảm với Lăng An Vũ hơn nữa còn chủ động tỏ tình trước nữa chứ? Lăng An Vũ chậm rãi nói với Dạ Khải Hiên: "Bởi vì tôi cảm thấy mình không xứng với cô ấy, cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn tôi." Dạ Khải Hiên có chút tức giận không chỉ bởi vì em gái của anh bị từ chối mà còn vì cái suy nghĩ đáng ghét kia của Lăng An Vũ, Dạ Khải Hiên quát Lăng An Vũ: "Cậu bị ngốc sao? Cái gì mà xứng với không xứng chứ? Cậu có tình cảm với em gái của tôi em gái của tôi cũng có tình cảm với cậu, em ấy tỏ tình cậu lại không chấp nhận lại muốn đẩy Tiểu Tuyết ra xa, trên đời này có ai như cậu không chứ? Thật là tức chết đi mà." Lăng An Vũ gương mặt không một chút biểu cảm, lạnh lùng phun ra một câu: "Vậy thiếu gia có từng nghĩ đến nếu như tôi chấp nhận tình cảm của tiểu thư chúng tôi quen nhau thì ông chủ và bà chủ sẽ phản ứng như thế nào? Có chấp nhận không?" Dạ Khải Hiên im lặng lại một lúc quả thật anh vẫn chưa dám chắc là ba mẹ của anh sẽ đồng ý cho hai người đến với nhau, ánh mắt kiên định Dạ Khải Hiên cất giọng đáp lại: "Thì cậu và Tiểu Tuyết cứ đến với nhau tôi sẽ ủng hộ còn về việc của ba mẹ tôi thì tôi sẽ tìm cách thuyết phục họ nếu như họ không đồng ý chuyện này." Lăng An Vũ vẫn cứ một mực không đồng ý, anh luôn nghĩ cho cô: "Nhưng tôi vẫn không đồng ý thứ nhất tôi không muốn cô ấy phải khó xử thứ hai tôi không muốn ảnh hưởng đến công việc của cô ấy nếu như tôi và cô ấy hẹn hò với nhau e là sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công việc, danh tiếng của cô ấy. Nếu như thiếu gia không còn chuyện gì thì tôi xin phép được ra ngoài." Lăng An Vũ rời khỏi phòng Dạ Khải Hiên xoa xoa hai bên trán anh đang suy nghĩ phải làm cách nào để giúp cô em gái của mình. Lăng An Vũ bước xuống thì nhìn thấy Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư đã đứng ở xe đợi anh, anh bước nhanh đến định ngồi vào ghế lái thì Trần Uyển Dư nhanh chóng bước vào ngồi, Dạ Ngân Tuyết khẽ cười nhẹ nhìn anh: "Hôm nay, Uyển Dư sẽ lái xe anh ngồi phía sau đi." Lăng An Vũ biết cô muốn ngồi cùng anh nên liền né tránh: "Không cần phải ngồi phía sau đâu tôi sẽ ngồi ở ghế lái phụ."Nói xong, anh không đợi cô phản ứng nói gì ngồi vào ghế lái phụ cô tức tối bĩu môi rồi cắn khóe môi của mình, Trần Uyển Dư rời khỏi xe nhìn cô không biết phải làm sao? Dạ Ngân Tuyết bước đến chỗ ngồi lái cô nói với Trần Uyển Dư: "Cậu ra phía sau ngồi đi hôm nay tớ sẽ lái xe." Lăng An Vũ nghe thế thì hết cách với cô, anh bước ra khỏi xe nói với cô: "Tiểu thư không cần lái tôi sẽ lái đó là nhiệm vụ của tôi." Dạ Ngân Tuyết nhún vai gật đầu bước sang một bên để cho anh vào trong ngồi anh vừa vào trong ngồi cô đi qua chỗ ghế lái phụ ngồi, Trần Uyển Dư bắt đầu cảm thấy mệt với cặp đôi này. Đến nơi chụp hình, Dạ Ngân Tuyết ngồi xuống ghế bắt đầu trang điểm thay trang phục mọi thứ đã hoàn tất nhưng cô vẫn chưa được chụp ảnh cô cau mày bước đến hỏi: "Tại sao vẫn chưa chụp hình nữa? Sao tôi chưa thấy người mẫu nam nữa? Anh ta đâu rồi?" "Anh ta vẫn chưa đến gọi điện mãi vẫn không được." Thợ chụp hình khẩn trương nói với cô. Dạ Ngân Tuyết sắc mặt trở nên khó coi, nghiêm túc hẳn lên: "Đổi người mẫu khác đi nếu không tôi cũng sẽ không chụp và rời khỏi đây thời gian của tôi không thể phí cho những người không đáng." Thợ chụp ảnh gấp gáp khẩn trương sợ cô sẽ không chụp nữa liền loay hoay tìm người thay thế.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103
Chương sau