Dạ Ngân Tuyết khẽ nhếch khóe môi cười lạnh, ngữ điệu của cô đã lạnh như băng:
"Hãm hại anh? Vậy thì anh hãy nói xem là ai đã hãm hại anh?"
Tạ Anh Minh cười nhẹ, nhẹ nhàng đáp lại cô:
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, sau này em biết người đó là ai thôi."
Tạ Anh Minh thở dài đứng dậy trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt:
"Vốn dĩ anh đến đây là để bàn việc muốn hợp tác với tập đoàn Dạ thị nhưng khi biết em là em gái của giám đốc Dạ đây thì anh thấy có vẻ không ổn rồi phải hẹn lần sau rồi."
Tạ Anh Minh bước đến gần cô, Lăng An Vũ liền bước một bước đến đứng trước mặt che chắn cho cô không cho Tạ Anh Minh tiến lại gần, Tạ Anh Minh cũng không bước thêm nữa mà đứng ở đó nói với cô:
"Anh nhất định sẽ theo đuổi lại em và sẽ thành công."
Dứt lời, Tạ Anh Minh rời khỏi phòng làm việc sắc mặt của Châu Di Giai dần trở nên khó coi, cảm giác rất là lo sợ.
Ngày hôm sau, Dạ Ngân Tuyết cùng đoàn làm phim đi đến một khu rừng để quay phim, quay được một lúc thì nghỉ ngơi để chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, Lăng An Vũ đi lấy nước cho cô, trong lúc đợi chờ anh đi lấy nước Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy có bóng người đang nhìn về phía của cô, cô đưa mắt nhìn thì bóng người đó liền nhanh chóng chạy đi cô vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Đuổi theo đến chỗ có con dốc khá cao thì cô không còn thấy bóng người đó đâu nữa, bỗng nhiên phía sau cô xuất hiện một người đàn ông bịt khẩu trang cô cảm giác được có ai đứng ở phía sau liền quay người lại, vừa quay lại cô bị người đàn ông đó đẩy lăn xuống.
Lăng An Vũ đi lấy nước quay về không nhìn thấy cô anh ngay lập tức đưa ánh mắt của mình nhìn xung quanh tìm kiếm cô, không thấy cô đâu trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất an. Thấy Trần Uyển Dư cầm quần áo cho cô thay để quay cảnh khác, anh liền chạy đến khẩn trương hỏi:
"Tiểu thư đâu rồi? Cô có nhìn thấy cô ấy không?"
Một nhân viên trang điểm cất giọng lên:"Lúc nãy tôi có thấy Selina đi về phía bên kia cô ấy chưa về nữa sao?"
Lăng An Vũ không chần chừ anh vội vàng chạy nhanh như bay đi tìm cô, mọi người cũng cùng nhau đi tìm cô. Chạy đến con dốc anh nhìn thấy một chiếc giày của cô tim anh đập liên hồi anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì không hay.
Lăng An Vũ từ từ trượt xuống con dốc vừa đi anh vừa hét lớn gọi cô:
"Tiểu thư! Tiểu thư! Cô ở đâu vậy? Tiểu thư!"
Dưới con dốc, gần ở gốc cây Dạ Ngân Tuyết khắp người đều bị thương cô nghe thấy tiếng Lăng An Vũ gọi mình cô yếu ớt kêu lên:
"Tôi...tôi ở đây! Tôi ở đây."
Lăng An Vũ nghe được giọng nói yếu ớt của cô anh liền tức tốc chạy đến nhìn thấy cô đang nằm cả người bị thương, anh chạy đến đỡ lấy cô dậy:
"Tiểu thư! Cô không sao chứ? Tại sao cô lại thành ra như vậy?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]