Xe cảnh sát chạy đến người bước xuống xe cảnh sát đầu tiên là một chàng trai khá đẹp trai, làn da trắng mặc đồ cảnh sát đầy oai phong bước đến chỗ Dạ Ngân Tuyết:
"Tiểu Tuyết! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Dạ Ngân Tuyết vừa nói vừa từ từ bước đến cạnh người đàn ông đang nằm dưới đất kia cô ngồi xổm xuống nhìn:
"Em lỡ đâm trúng người ta rồi nên mới gọi anh đến đây giải quyết đây."
Ngón tay thanh mảnh của Dạ Ngân Tuyết chạm vào vết máu của người đàn ông kia rồi cất giọng:"Máu của anh lạ nhỉ? Sao tôi thấy giống máu hóa trang mà tôi thường hay sử dụng khi đóng phim vậy?"
Dạ Ngân Tuyết quay người lại nhìn Lăng An Vũ cất giọng hỏi anh:
"Xung quanh đây có camera nào không?"
Lăng An Vũ ngay lập tức hiểu ý của cô:
"Có! Xung quanh đây có khá là nhiều camera chỉ cần chúng ta nhờ cảnh sát xem là sẽ rõ mọi chuyện."
Người đàn ông nằm trên đường kia bắt đầu lo sợ từ từ ngồi dậy định bỏ chạy thì bị cảnh sát bắt lại, người đàn ông lớn tiếng kia cũng bị Lăng An Vũ bắt lại giao cho cảnh sát hai người họ bị giải về sở cảnh sát.
"Cảm ơn anh Hoàng Trung!" Dạ Ngân Tuyết lấy khăn lau tay rồi cảm ơn người cảnh sát kia.
Người cảnh sát đẹp trai ấy tên là Nam Hoàng Trung, anh cười nhẹ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô:
"Không có gì! Tiểu Tuyết! Có phải ngay từ đầu em đã biết bọn họ cố ý dàn dựng lên chuyện này rồi không?"
Trần Uyển Dư há hốc ngạc nhiên hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-va-chang-ve-si/149191/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.