Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103
Chương sau
Lăng An Vũ bơi nhanh đến chỗ của Dạ Ngân Tuyết ôm lấy người của cô kéo lại gần du thuyền, Trần Uyển Dư cùng mọi người vội quăng dây và phao xuống cho anh anh nhanh tay bắt lấy rồi đưa cô lên du thuyền. "Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Cậu đừng làm tớ sợ mà." Trần Uyển Dư sợ hãi tột cùng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện không may nước mắt của Trần Uyển Dư bắt đầu lưng tròng. Lăng An Vũ nhanh chóng sơ cứu cho cô, ấn tim ngoài lồng ngực một lúc vẫn không thấy cô tỉnh lại anh liền hô hấp nhân tạo cho cô được một lúc Dạ Ngân Tuyết nôn nước ra ngoài, khẽ mở mắt tỉnh lại anh cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm hẳn ra. Cao Mỹ Lâm sợ hãi vội vàng biến mất khỏi đó, Lăng An Vũ cầm áo vest khoác cho cô để cô đỡ lạnh rồi không nói gì bế thốc cô lên đưa cô quay trở về Dạ viên. Dạ viên Lăng An Vũ bế cô vào trong khiến cho tất cả mọi người một phen hoảng hốt, lo lắng, Dạ Khải Hiên nhanh chóng bế cô từ Lăng An Vũ rồi đưa cô lên phòng thấy người cô ướt sũng, Dạ Khải Hiên vội cho người hầu thay đồ cho cô. Ở dưới lầu, Dạ Thành Đông nhíu chặt đôi mày, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Tuyết?" Trần Uyển Dư cúi đầu xin lỗi liên tục:"Cháu xin lỗi! Là lỗi tại cháu cháu không nên rời khỏi Tiểu Tuyết." Hạ Tử Quyên cùng Dạ Khải Hiên từ trên phòng của cô đi xuống, Dạ Thành Đông không nhanh không chậm hỏi:"Tiểu Tuyết sao rồi em?" "Không sao! Chỉ là ngủ thiếp đi thôi. Bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết rốt cuộc là Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì không?"Hạ Tử Quyên sắc mặt âm trầm, khó đoán trả lời Dạ Thành Đông rồi quay sang hỏi Lăng An Vũ. Lăng An Vũ đứng nghiêm túc, cúi đầu như một lời xin lỗi rồi nói: "Thuộc hạ cũng không rõ lúc đó tiểu thư bảo thuộc hạ đi lấy đồ ăn tới lúc quay trở lại thì đã thấy tiểu thư rơi xuống biển rồi ạ." Dạ Thành Đông nheo mắt nhìn anh rồi chuyển sang nhìn Trần Uyển Dư biết rằng cô cũng giống như anh không biết đã có chuyện gì? "Hạo Tư! Cậu hãy đi điều tra chuyện này cho tôi." "Vâng!" Hạo Tư gật đầu rồi rời đi nhanh chóng. Dạ Thành Đông dáng vẻ đầy uy nghiêm, lạnh lùng:"Cho dù cậu đã cứu Tiểu Tuyết nhưng cậu đã không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ bảo vệ cho nó khiến nó gặp nguy hiểm nên cậu hãy đi chịu phạt đi." "Vâng!" Lăng An Vũ cúi đầu rời khỏi Dạ viên đi đến Dạ Tử Môn chịu phạt. Dạ Tử Môn Lăng An Vũ chống hai tay xuống để cho Hạo Phú đánh 15 gậy vào người, vừa chịu xong hình phạt anh quay người lại ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch đau đớn vô cùng. Hạo Phú đứng trước mặt anh hai tay để vào túi nhìn anh nói: "Sao này cậu hãy chú ý một chút đừng để xảy ra những chuyện như thế này nữa, cậu cũng thừa biết Tiểu Tuyết là con gái bảo bối của lão đại nếu Tiểu Tuyết có mệnh hệ gì thì chắc chắn lão đại sẽ không tha cho cậu đâu và cậu chỉ có một con đường chết thôi." Lăng An Vũ khẽ gật đầu, Hạo Phú đỡ anh đứng dậy đưa anh đi thoa thuốc. Dạ viên Hạo Tư rất nhanh đã điều tra ra được đã có chuyện gì xảy ra với cô, Hạo Phú đưa cho Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên và Dạ Khải Hiên xem một đoạn video được lấy từ camera, trong đấy chính là cảnh Cao Mỹ Lâm đẩy cô rơi xuống biển. "Rầm." Dạ Thành Đông tức giận đập bàn một cái rõ mạnh, đôi mắt hằng lên tia máu từ trước đến giờ anh luôn cưng chiều con gái bảo bối của mình không nỡ la mắng hay đánh cô vậy mà bây giờ lại có người bắt nạt xém chút đã hại chết con gái của anh anh nhất định không tha cho Cao Mỹ Lâm.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103
Chương sau