Chẳng thể tập trung nổi vào công việc, Cẩm Nhiên thầm mắng bản thân sao cứ mãi dính tới anh, duyên phận này có phải là rất đáng buồn cười không? Những năm tháng qua, cô kiên định không tìm kiếm tên anh trên mạng xã hội, cô kiên định bản thân chắc chắn phải quên được anh. Nhưng giây phút này, cô mới chợt nhận ra cô chưa từng quên anh, chỉ là cô cố cất đi bóng hình ấy vào sâu trong trái tim đã kiệt sức vì tình yêu.
Nhất Dương cũng không thể làm gì hơn, cả ngày cũng chỉ biết thẩn thờ vì cô. Anh biết bản thân có bao nhiêu lỗi lầm, nhưng chỉ mong cầu một lần được cô tha thứ. Thật lòng anh muốn được ở bên cô một lần nữa để anh có thể bù đắp những lỗi lầm, để anh có thể yêu thương và chăm sóc cô như những ngày họ còn hạnh phúc. Đúng là con người, họ chỉ biết tiếc nuối và ân hận khi mất đi, họ chỉ biết quý trọng khi người yêu thương họ đã mãi không còn ở bên cạnh.
Cẩm Nhiên trở về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi. Còn chưa kịp nghỉ ngơi thì tiếng chuông cửa đã vang lên, cô nhíu mày ngồi dậy bước ra ngoài. Vừa thấy Nhất Dương đã chẳng muốn mở cửa nhưng rồi vẫn phải bước ra vì anh cứ liên tục la hét bấm chuông không ngưng.
- Anh bị điên sao? Hay thích lên đồn?
- Anh chỉ tới thăm em thôi.
- Tôi không cần đâu, anh mau về cho.
Chưa nói hết câu anh đã luồn người vào trong. Cẩm Nhiên nhíu mày khó chịu quay lại dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/653362/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.