Trời mưa rồi, mà cả anh và cô bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng ngắm nhìn mưa nữa. Cẩm Nhiên quay người bước đi, nước mắt cũng đua nhau chảy xuống. Cô không còn đủ mạnh mẽ, không thể kiềm nổi nước mắt thêm giây phút nào nữa. Nước mắt hòa quyện cùng làn mưa, cô tự cười chính mình lại càng thêm chua xót.
Đêm ấy, Nhất Dương quay về biệt thự riêng của mình. Cả anh và cô đều không thể ngủ, họ suy nghĩ về nhau, về cuộc đời của họ. Nhất Dương ngồi dậy tìm đến rượu để quên đi những lời nói ban nãy của cô. Anh không chấp nhận, cũng không tin mối quan hệ của anh và cô như vậy lại kết thúc. Chắc chắn là không thể kết thúc.
Sáng hôm sau, Cẩm Nhiên đến công ty tìm tới chủ tịch. Bước vào phòng, cô đặt bên bàn ông Lục tờ đơn xin nghỉ việc. Ông Lục mới sáng sớm đã bị cô con gái làm cho hoang mang, khó hiểu.
- Sao lại nghỉ việc?
- Ba à, con muốn đi đâu đó...làm công việc mà con yêu thích.
- Chẳng phải đây là công việc mà con mong muốn sao? Còn muốn đi đâu? Nhất Dương phải làm sao?
- Tụi con chia tay rồi.
- Làm sao lại chia tay? Cái con bé này, giận dỗi nhau thì nhanh chóng làm lành thôi. Mang đơn về đi!
- Ba, con xin ba đó. Con không thể làm tiếp đâu.
- Con...
Cẩm Nhiên bỏ ra ngoài lại đụng phải anh đang đứng ngoài cửa. Đưa mắt vô hồn nhìn cô, Nhất Dương hít sâu một cách nặng nề. Những lời cô nói với chủ tịch Lục, anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/653351/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.