Yêu đúng người thì không cần phải trưởng thành, tưởng chừng như câu nói ấy là dành cho những cô gái mong manh, yếu đuối. Nhưng mà không, câu chuyện tình này nó lạ lắm. Nhất Dương khuôn mặt giận dỗi như một đứa con nít suốt cả quãng đường về nhà. Cẩm Nhiên bắt chuyện bao nhiêu cũng là không trả lời.
- Anh muốn ăn gì không?
- Không.
- Sao vậy? Tối nay, chúng ta ăn cơm ở nhà. Muốn ăn gì, em nấu cho anh.
- Không ăn gì cả, anh muốn ngủ.
Cẩm Nhiên thật không biết nói gì hơn, đành im lặng lướt điện thoại đến khi xe dừng lại trong sân lớn. Cả hai bước vào nhà trong bầu không khí giận lẫy vô cớ của ai kia. Nhất Dương vừa vào đã ngồi xuống sofa giận lẫy. Cẩm Nhiên không nói gì thêm, lặng lẽ bước vào bếp.
Trở ra ngoài với hai ly nước trên tay, nhìn khuôn mặt trụ nụ của Nhất Dương làm cô bật cười. Ngồi xà vào lòng anh, Cẩm Nhiên không khỏi tò mò mà vẽ vài đường lên khuôn ngực rắn chắc.
- Lại dỗi em đấy à?
- Em nói xem, anh có đẹp trai hay không?
- Anh trẻ con quá đi mất. Vì chuyện đó mà anh giận dỗi em tới bây giờ sao?
- Gì chứ? Em đã làm tổn thương anh còn dám buông lời chua xót.
- Thôi nào, em xin lỗi. Nhất Dương của em là đẹp trai nhất.
- Chưa đủ đâu, tổn thương này sao có thể dùng mấy lời nói ngon ngọt đó mà dụ dỗ. Bù đắp cho anh đi đấy, một nụ hôn chẳng hạn.
Cẩm Nhiên khẽ cười gật gù cúi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/258267/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.