Trên bàn ăn, hai người già chỉ chăm chăm ăn uống theo sở thích của mình. Còn cặp đôi trẻ lại rắc rối hơn hẳn, Cẩm Nhiên không thích rau còn anh lại rất muốn cô ăn rau. Cẩm Nhiên không nạp bất cứ một loại rau gì vào người, sao có thể đảm bảo sức khỏe và cân bằng chất dinh dưỡng cho cơ thể.
Nhìn hai người như vậy, dĩ nhiên người vui nhất là phu nhân Lục. Bà chờ cái ngày này lâu lắm rồi, đứa con gái nhỏ của bà cuối cùng cũng có bến đỗ. Không mong cầu gì hơn, chỉ mong cầu con bà hạnh phúc, người đàn ông bên cạnh cũng biết yêu thương và chăm sóc cô thay phần bà là bà vui lòng rồi.
- Cẩm Nhiên à, Nhất Dương nói đúng đấy. Con ăn một chút rau cũng không thể chết được, đã vậy còn rất tốt cho sức khỏe.
- Không, con không ăn đâu.
Sau cùng vẫn là cả nhà chào thua cô, bữa cơm cũng như vậy mà bình yên trôi qua. Ba mẹ Lục nhìn đồng hồ đã trễ, cư nhiên cũng lo lắng cho các con nên hối thúc cả hai mau chóng về nhà. Người đảm nhiệm cái trọng trách to lớn, mang Lục tiểu thư an toàn về nhà riêng tất nhiên là anh.
Trở về nhà, Cẩm Nhiên coi như trút được gánh nặng gia đình. Từ nay về sau sẽ không có chuyện ba mẹ bắp ép hay cằn nhằn việc cô không có bạn trai nữa. Nhìn qua Nhất Dương ngồi bên cạnh, cô nhăn mày đá đểu, cái tên này như vậy lại chẳng chịu về mà ở lì nhà cô là sao?
- Sao anh còn chưa chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/258260/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.