Cẩm Nhiên đi trước, anh đi sau, cả hai đều giữ bầu không khí im lặng. Người thì ghen tuông, kẻ thì chẳng biết mình đã làm gì sai. Tuy muốn nói chuyện với cô nhưng Nhất Dương lại không dám mở lời, chỉ sợ rằng thở thôi thì cũng bị chửi đến thương tâm.
Tới phòng tập nhảy, Cẩm Nhiên lạnh nhạt bước ra ngoài, hình như là cô đang gọi điện trao đổi với giáo viên nhảy của anh. Nhất Dương bên trong nhàm chán quơ tay múa máy trước gương. Hành động theo bản tính nhưng đầu óc chính là đang suy nghĩ xem mình đã làm gì cho cô giận. Rõ ràng hôm nay anh không tranh đấu hay phá hoại thức ăn của cô cơ mà.
Lục Cẩm Nhiên sau khoảng 10 phút đã quay lại phòng tập nhảy cùng thầy giáo, cũng là biên đạo chính của anh. Còn chưa kịp nói gì thì Cẩm Nhiên đã lên tiếng chặn họng.
- Hôm nay, chúc thầy dạy tốt, tôi ra ngoài ngồi đợi.
- Vâng.
Thế là cô bỏ đi mặc cho ai kia có bao nhiêu lời dang dở chưa thể nói ra. Thấy anh như vậy, thầy giáo chỉ thở dài vỗ vai.
- Tập thôi, yêu đương giận dỗi bình thường mà.
Nhất Dương thở dài gật gù quay lại tập nhảy mà không chút phủ định. Cẩm Nhiên thật sự đã bỏ mặc anh không lấy một chút quan tâm. Anh tập nhảy đến tối cũng không hỏi anh có ăn gì không. Sự im lặng này khiến anh rất khó chịu trong lòng. Cuối cùng vẫn là quyết định nói chuyện rõ ràng cùng cô.
- Làm sao vậy?
- Chuyện gì?
- Bỏ đi, bây giờ đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/258256/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.