Cả bữa ăn, Lục Cẩm Nhiên hệt như một đứa trẻ bị cô lập, một mình cô một góc, chỉ tập trung vào ăn uống, không một ai quan tâm hay lo lắng cho cô. Nhìn Trình Nhất Dương mà xem, anh mới giống như con cháu trong nhà, được mọi người vui vẻ trò chuyện, thậm chí mẹ Lục còn gắp thức ăn, chăm anh như chăm con đẻ. Cẩm Nhiên cô ít khi về Lục Gia, cũng không ngờ được rằng mối quan hệ của Nhất Dương với gia đình mình lại tốt như vậy.
Giống như đã đọc được suy nghĩ của cô, Trình Nhất Dương lén lút đưa mắt qua nhìn, khóe môi anh lâu lâu cũng cong lên vui vẻ. Cẩm Nhiên cô mới là không cần anh thương hại, tự mình cô biết cách làm bản thân hạnh phúc. Đặt vào chén cô một miếng thịt lớn, Nhất Dương ho nhẹ.
- Ăn nhiều vào một chút, dạo này cô vất vả rồi.
Câu nói này lại làm hài lòng mẹ Lục vô cùng, bà tủm tỉm cười đá đá chân ba Lục. Mọi người trong nhà rôm rả lên hẳn, xem ra là đã nhắm trúng con rể rồi.
Sau khi ăn xong, Cẩm Nhiên nhanh chóng chuồn khỏi Lục Gia. Nhất Dương cũng vội vàng xin phép rời đi với lý do cần coi lại kịch bản cho ngày mai. Về tới nhà, Cẩm Nhiên dự đóng cửa thì bị một cánh tay chặn lại. Nhất Dương len người vào trong khiến cô nhíu mày.
- Anh đi đâu vậy hả?
- Cho ở ké một chút!
Bước vào trong nhà, Nhất Dương hạ người xuống sofa một cách tự nhiên như chính nhà anh vậy. Cẩm Nhiên liếc xéo anh ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/258248/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.