Loay hoay mãi cũng không có cách nào để thay đi chiếc quần "bẩn". Cẩm Nhiên choàng áo anh qua eo mình rồi bước ra ngoài. Lúc này, Nhất Dương cũng đứng trước nhà vệ sinh từ bao giờ. Có vẻ như anh đang lo lắng cho cô thì phải. Nhận thấy khuôn mặt rầu rỉ của cô Nhất Dương khẽ nhíu nhẹ mày lên tiếng hỏi han.
- Làm sao vậy? Cảm thấy không ổn ở đâu sao?
Lục Cẩm Nhiên đưa mắt lên nhìn anh, mấy chuyện tế nhị như này sao có thể thoải mái nói với một người con trai. Nhìn cô cứ chậm chừng mãi không nói, Trình Nhất Dương lại hỏi lại một lần nữa.
- Cô bị sao vậy? Nếu không khỏe, cô có thể về trước.
Cẩm Nhiên nhanh chóng lắc đầu từ chối. Tuy là có chút mệt nhưng cô cũng không muốn công việc của anh vì mình mà bị ảnh hưởng. Cắn cắn môi vài cái mới có thể lắp bắp rặn ra từng chữ.
- Tôi...tôi...không có đồ để thay.
- Ra là như vậy. Nhưng bây giờ tôi cũng không thể rời phim trường ra ngoài mua cho cô được.
- Cũng không biết phải làm sao.
- Lại đây!
Nói rồi anh kéo cô tới một góc khuất, ấn định cô ngồi xuống ghế. Đưa tới trước mặt cô là một bình nước giữ nhiệt. Có vẻ như anh đã chuẩn bị vài thứ để khiến cô thoải mái hơn đôi chút.
- Ngồi đây đợi tôi, uống chút nước ấm giữ nhiệt cho bụng tránh bị đau. Tôi sẽ quay nhanh thôi.
- Nhưng áo của anh sẽ bị tôi làm dơ mất.
- Không sao đâu, tôi không chê, ngồi yên ở đây đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-tinh-la-chong-toi/258242/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.