Nhân thế tử tiền duy hữu biệt,
Xuân phong tranh nghĩ tích trường điều.
Mang tâm của ngươi, cho ta.
Một ngày rung động kia trôi qua, Vệ Vô Du mỗi khi nghĩ lại câu này liền buồn cười. Nhưng cười, cũng không là vì vui sướng, mà là một loại trào phúng.
A! Muốn tâm của y?
Muốn tâm y để làm gì? Phượng Huyên có còn chưa đủ nhiều sao? Hàng ngàn phương tâm của chốn hậu cung đều dành cho riêng ngài, vậy ngài còn muốn tâm một người nam nhân làm gì?
Huống chi, giữa họ, cần gì phải thổ lộ?
Cho dù nói dễ nghe thế nào, nhỏ nhẹ ôn tồn thế nào, Phượng Huyên bất quá cũng chỉ là muốn thân thể y mà thôi.
Nhìn hồ nước xanh biếc, khóe miệng Vệ Vô Du loan loan. Sâu trong nụ cười tự giễu, có một loại phơi bày nhân tâm băng lãnh...... bi ai cùng khó hiểu nặng nề lệnh người ta vô lực giãy giũa.
“Lạnh không?”
Phượng Huyên không biết đến đây khi nào, đến ngồi xuống một bên khác của ghế trường thạch.
Đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện làm Vệ Vô Du xoay người chấn động, mới phát hiện dường như y sợ lạnh mà cánh tay đã ôm lấy thân thể. Y im lặng không nói gì chỉ buông tay xuống, thế nhưng thủy chung vẫn không liếc mắt nhìn Phượng Huyên một cái.
Rời đi Dương Châu, Phượng Huyên cũng không tiếp tục đi về phía nam, mà là cho người đổi xa mã đi thẳng về Ứng Thiên phủ, muốn đi tìm Long Cao đã nhiều năm chưa gặp.
Nhìn thấy ngài đột nhiên tới chơi, hơn nữa còn dẫn theo một người khác bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-hoang-trieu-thinh-vuong-tap-chi-nhat-tuong-phuong-luoc-tinh/201736/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.